Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 235




Sau khi kết hôn, con trai cũng dần có sự thay đổi. Không thể nói rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cảm giác lại không giống như người độc thân như trước mà lại như một người biết mình đã kết hôn.

Ninh Miễn tiếp tục phân tích: "Có lẽ là do có người nào đấy biết Trình Tử Nhân từng muốn giới thiệu Trình Tú Tư cho con. Thấy tụi con sống an ổn quá nên mới chỉ bảo Trình Tử Nhân quấy rầy tụi con, người viết thư có thể trở thành ngư ông đắc lợi."

Hình như cũng rất có lý, Ninh Miễn là ngôi sao đang lên trong viện thiết kế nên người thầm ghen tị cũng không hề ít, bịa đặt rằng anh kết hôn giả. Nếu Trình Tử Nhân mắc mưu, Ninh Miễn không giữ được lòng mình thì người đầu têu có thể tố cáo Ninh Miễn gây rối mối quan hệ nam nữ.

Chu Cầm Vận đã bị thuyết phục.

"Mẹ biết là hai con không thể nào lừa nhà mình được, kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ."

Hai người đều rất xuất sắc, chẳng có lý do nào để giả kết hôn cả, đâu có lợi đâu chứ!"

Dư Tương nháy mắt mấy cái.

Trước khi Chu Cầm Vận đến bọn họ đã bàn bạc kế hoạch đối phó rồi. Dư Tương muốn nói chuyện này xuất phát từ cô gái thầm mến Ninh Miễn nhưng đã bị Ninh Miễn gạt bỏ.

Bây giờ xem ra đúng thật là không thể dùng lý do đó được, nếu người ta cho rằng có thể phá hoại thành công thì sao không tự mình làm lấy. Lý do cạnh tranh trong công việc vẫn khiến người khác tin tưởng hơn.

Chu Cầm Vận cũng không tìm hiểu cặn kẽ nữa, bà xấu hổ chuyển chủ đề: "Tuy rằng bây giờ không thể ép các con sinh con để làm minh chứng cho cả nhà xem. Nhưng mà không giả là được, mẹ tin các con."

Dư Tương kìm nén không biểu lộ ra khuôn mặt nhẹ nhõm: "Cảm ơn mẹ ạ."

Phù, qua được ải rồi.

Ninh Miễn cười ý tứ: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi ạ. Tụi con có thể giải quyết tốt chuyện của mình, không làm phiền đến cả nhà đâu."

Chu Cầm Vận: "Vậy thì tốt."

Thẩm vấn xong còn phải chuẩn bị cơm trưa. Bởi vì Dư Tương biết Chu Cầm Vận đến nên cô đã hầm cá và sườn lợn, chỉ cần làm thêm chút thức ăn chay là được. Ninh Miễn học được cách xào rau đơn giản, Chu Cầm Vận để anh bộc lộ tài năng của mình, Dư Tương phụ trách cắt hoa quả và đứng một bên xem.

Ninh Miễn làm giá đỗ xào, đủ cả hương vị và màu sắc. Lúc anh bê lên bàn không nhìn thấy Quyển Quyển ở dưới chân nên suýt chút nữa đã dẫm lên nó. Lúc anh né thì canh rau b.ắ.n ra khỏi khay rơi xuống chân của anh một ít, anh nhíu mày buông đồ ăn xuống đi vào phòng chính thay tất.

Chu Cầm Vận đi chầm chậm từ phòng bếp ra thấy anh đi đến phòng chính thì chợt nảy ra ý tưởng, nhẹ nhàng bảo: "Quyển Quyển, đi gọi Tiểu Miễn ra ăn cơm!"

Quyển Quyển đang nằm nhoài trên mặt đất vừa nghe thấy thì lập tức đứng dậy, rất vâng lời mà chạy về phía —— phòng thứ!

Dư Tương suýt nữa đã làm rơi dĩa hoa quả, không khỏi kinh ngạc, bọn họ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, đâu có ngờ được lại thua trong tay của Quyển Quyển!

Chu Cầm Vận chau mày, ngay cả chó còn biết Ninh Miễn thường hay ngủ ở đâu cơ à?

"Tương Tương à? Quyển Quyển như này là thế nào? Trước đây nó hay vào phòng của Ninh Miễn gọi ăn cơm mà."

Dư Tương không nghĩ ra biện pháp nào, ngập ngừng nói: "Nó..."

Ninh Miễn vừa bước ra thấy Quyển Quyển nằm xoay tới xoay lui ở phòng thứ đối diện mà không tìm được anh, sau đó lại vội vàng chạy đến phòng chính. Sắc mặt anh không hề thay đổi, bình tĩnh nói: "Lúc tụi con phân phòng ngủ thì Quyển Quyển vừa mới chuyển đến, do không quen nên buổi tối cứ nằm ngủ ở trước phòng thứ ạ."

Chu Cầm Vận chầm chậm hỏi lại: "Thật không?"

Vẻ mặt của bà nhìn không ra là đang vui hay đang giận, bà bước về phía phòng thứ.

Ninh Miễn nháy mắt với Dư Tương, hất cằm về phía Chu Cầm Vận đang đi vào phòng thứ.

Dư Tương biết là anh đang bảo mình đi theo nên cô nuốt nước bọt ngoan ngoãn theo sau.

Bởi vì căn phòng này là không gian riêng tư nên Chu Cầm Vận cũng không quá đáng đến nỗi đi đánh giá cách bày biện phòng của bọn họ. Lúc bà bước vào phòng thứ chỉ quét mắt đánh giá một vòng căn phòng, phòng thứ quá đỗi đơn giản chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, trên giường còn đặt một tấm chăn dư, trên bàn sạch sẽ.

Ban đầu Ninh Miễn bảo cứ đặt chiếc giường ở đấy phòng hờ, vừa hay làm vật dụng trong nhà luôn. Để đấy phòng hờ thì đỡ được nhiều việc, miễn cho sau này trong nhà có khách đến lại phải ngả ra đất để nằm nghỉ.

Chu Cầm Vận cười gằn nhấc tấm chăn trên giường kia lên, ánh mặt trời soi vài hạt bụi li ti trong không khí, còn có cả sợi tóc dài của con gái và tóc ngắn của con trai.

Lúc nhấc chăn lên thì làm rơi một chiếc túi nho nhỏ trong suốt bằng nhựa đang mở, mặt trên có bức tranh nam nữ đang hôn môi và còn có ba ký tự, Dư Tương thấy thế vội nhặt lên.

Chu Cầm Vận dĩ nhiên cũng thấy rõ đó là thứ gì, bà hắng giọng ho một tiếng.