Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 234




Đúng là một sự trùng hợp, Chu Cầm Vận và Ninh Bồi Triều từ vùng khác đến Yến Thành để công tác, đến giữa trưa Chu Cầm Vận sẽ đến trước nhà của bọn họ để chào hỏi đôi câu.

Vốn dĩ vào cái hôm xảy ra chuyện, Dư Tương đang chuẩn bị đi đến chỗ của ông bà Ninh, sau đó phải phối hợp điều tra nên không thể đi được. Ở trong nhà vẫn là dáng vẻ ban đầu không đổi, Chu Cầm Vận không chơi trò đột kích bất ngờ, trước khi đến bà còn thông báo trước cho bọn họ. Dư Tương giữ lại căn phòng thứ chưa thu dọn đồ trang trí, cô đem mấy đồ vật Ninh Miễn dùng hằng ngày như cốc nước sang phòng chính, phòng thứ để lại một chiếc giường và chăn.

Lúc bà đến thì Dư Tương đang ở nhà một mình, Ninh Miễn vẫn chưa tan tầm.

Dư Tương ở nhà một mình đối mặt với mẹ chồng, trong lòng không khỏi cảm thấy bế tắc, rõ ràng cô biết người ta tới để tìm chứng cứ xác thật là bọn đã đã giả kết hôn nhưng lại không thể để bại lộ được, còn phải chuẩn bị trà bánh hoa quả cho thật tốt, vờ như một cục cưng ngoan ngoãn.

DTV

Đây là lần đầu tiên Chu Cầm Vận đến đây. Sau khi quan sát đồ trang trí mà bọn họ chuyển đến bà còn cảm thấy rất vui mừng, vốn dĩ bà tưởng rằng hai đứa vẫn là con nít, thế mà bày biện trong nhà lại rất gọn gàng, ngăn nắp.

Bà cười hỏi: "Ninh Miễn có làm việc nhà không? Nó có làm con giận không?"

"Anh ấy tốt lắm ạ. Mới đầu còn không làm cơ, sau này con sai bảo mấy lần mới làm."

Chu Cầm Vận gật đầu vừa lòng. Bà không thuộc tuýp người có tư tưởng cổ hủ rằng việc nhà phải do người phụ nữ quán xuyến. Ngay cả bà cũng có công việc, làm việc nhà không phải là sở trường của bà, thế nên bà cũng sẽ không dồn hết mấy chuyện vụn vặt đẩy cho con dâu.

"Tụi con chăm sóc lẫn nhau là được. Trên lầu là gia đình kia à?"

Bà đang nói đến người nhà họ Trình.

"Đúng rồi ạ."

Chu Cầm Vận nhíu mày hỏi: "Bọn họ còn chưa dọn đi à? Dù sao vẫn không thể tiếp tục ở nhà được phải không?"

Dư Tương không biết đơn vị sắp xếp đối với Trình Tử Nhân. Bây giờ Trình Tử Nhân còn chưa nhận hình phạt, đơn vị chắc chắn không cần người như thế, đương nhiên căn nhà ba phòng ngủ này sẽ không để lại cho bọn họ.

Bà Trình từ sau khi xảy ra vụ việc chỉ trốn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa. Mỗi khi trời chưa hửng sáng hoặc tối đen mịt mới quấn khăn quàng cổ che kín mít đi mua đồ ăn. Buổi tối còn có thể nghe được tiếng khóc nháo của đứa cháu trai nhà họ Trình. Mọi người đều nói hai đứa con của Trình Tử Nhân c.h.ế.t là do ông ta đã làm chuyện trái với lương tâm.

"Chắc là phải kéo dài đến năm sau ạ."

Chu Cầm Vận suy nghĩ: "Vậy chắc là phải đợi gia đình này dọn đi rồi quay lại. Sau này cũng phải cẩn thận một chút, người như thế không chừng sẽ ghi hận đấy."

"Con hiểu ạ. Nhưng lúc đó lại có rất nhiều người, bọn họ đi rồi chắc sẽ không dám quay về nữa đâu."

Biện pháp do Trình Tử Nhân nghĩ ra, không có sự giật dây của anh ta thì Trình Tú Tư và bà Trình cũng chỉ có thể cho phần suy nghĩ này nghỉ ngơi.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Ninh Miễn biết Chu Cầm Vận đến nên giữa trưa tan tầm anh có lòng ghé qua một chuyến. Cửa trong nhà không khóa, anh gõ nhẹ rồi đẩy cửa bước vào.

"Mẹ."

Chu Cầm Vận quan sát anh, non nửa năm không gặp con, quả nhiên nỗi nhớ đã đầy ắp. Bà thấy áo quần gọn gàng, con mình cũng có tinh thần nên yên tâm hơn nửa, ít nhất thì nhìn sơ qua cuộc sống hôn nhân cũng hạnh phúc.

Người đã đến đông đủ, cuộc khai thẩm chính thức bắt đầu.

Chu Cầm Vận chẳng còn ấm áp như ban nãy, ánh mắt trở nên sắc bén: "Thật ra hôm nay mẹ tới là do nhận được sự nhờ vả. Ông nội và bố sợ gây áp lực cho các con, cũng sợ Tương Tương không được thoải mái nên nhờ mẹ tới hỏi chuyện kết hôn giả kia là như thế nào?"

Không có lửa thì làm sao có khói. Vợ chồng tân hôn đang êm đẹp thì cớ gì người ngoài lại cho rằng bọn họ kết hôn giả, còn khiến cho Trình Tử Nhân vô cùng tin tưởng mà hành động.

Dư Tương nhấc ngón tay, bất an nói: "Có một khoảng thời gian trước kia tụi con chia phòng ngủ riêng hai người. Trình Tử Nhân lên lầu gọi Ninh Miễn ăn cơm, lúc anh ấy về cũng đã khuya rồi nên con cho anh ấy ngủ ở phòng thứ. Vợ của Trình Tử Nhân đi ngang qua cửa thì thấy có chăn ở trong phòng thứ."

Tựa như đứa con dâu nhỏ sợ mẹ chồng mắng vì ngược đãi chồng mình.

Ninh Miễn mím môi nhịn cười: "Mẹ à, chuyện nhỏ vậy mà mẹ cũng tin sao? Sao tụi con có thể giả kết hôn được?"

Chu Cầm Vận cũng biết là không thể nào. Trước đây bà và chồng mình đi công tác về còn thấy hai đứa hôn môi quấn quýt. Nếu không có chuyện này, bậc cha mẹ như họ đã chẳng ầm ĩ đòi Ninh Miễn chịu trách nhiệm rồi. Đứa con trai của bọn họ thế mà không thể chờ được đến nơi riêng tư mà lại hôn hít với cô gái khác nơi đường giao trong sân nhà cho hai ông bà xem.