Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 236




Ninh Miễn lúc này mới bước vào, tò mò khó hiểu hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"

Chu Cầm Vận chẳng muốn nhìn anh: "Ăn cơm đi, đừng có đứng ở đây nữa."

Sau khi bà đi xa rồi Dư Tương mới le lưỡi, ném cái thứ đang nằm trong lòng bàn tay vào thùng rác tự tạo trong phòng chính, sau đó vui vẻ lao vào bàn ăn chuyển chủ đề cho bầu không khí trở nên sôi nổi.

Cơm trưa ăn xong rất nhanh, Chu Cầm Vận nâng tay nhìn thời gian: "Buổi chiều mẹ còn phải đến nhà người khác thăm hỏi cùng bà nội, hai người tụi con dọn dẹp sớm một chút rồi qua bên đó."

"Vâng ạ."

Chu Cầm Vận đi rất nhanh, bà không hề đề cập đến chuyện nghi ngờ bọn họ kết hôn giả nữa.

Hai người đứng cạnh cánh cửa nhìn bà bước xuống lầu, đợi đến khi bà rẽ ở khúc cầu thang thì mới đóng cửa lại. Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui mừng nói: "May thế, may thế, suýt nữa là lộ tẩy rồi!"

Ninh Miễn mỉm cười: "Sợ cái gì."

DTV

Dư Tương theo thói quen nắm lấy cánh tay của anh, tò mò hỏi: "Sao anh biết mẹ sẽ đi kiểm tra phòng thứ vậy?"

Chiêu thức ngụy trang hiện trường đó thật sự là quá đỉnh! Bảo sao sáng nay anh tìm cô kêu phải chải đầu sao cho rơi cả tóc xuống, thì ra là đặt nó ở trên giường của phòng thứ. Cô còn không biết anh đã đặt gói bao cao su đã tháo sẵn trong phòng, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong cả rồi, cho dù là giường của phòng thứ cũng có dấu vết của vợ chồng bọn họ.

Ninh Miễn rũ mắt nhìn ngón tay thon dài nho nhỏ của cô, khuôn mặt vui vẻ: "Anh còn biết rõ thói quen của bà ấy cơ!"

"Giỏi quá! Sau này anh có thể ngụy trang hiện trường phạm tội, giống y như thật luôn!"

"Hửm?"

Dư Tương vội vàng vung tay ra, chỉ tay lên trời thề: "Em đây là đang khen ngợi anh, hoàn toàn không có ý bảo rằng anh là thiên tài phạm tội."

Ninh Miễn gõ trán của cô: "Khen ngợi như thế thì thôi bỏ đi."

Sức của anh không lớn nhưng Dư Tương vẫn theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở ra thì thấy được nụ cười tự đắc của anh. Khuôn mặt tuấn dật băng tuyết trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như tan rã, đẹp không tả được.

Cô bình tĩnh: "Vậy, chúng ta đã được dỡ bỏ báo động chưa?"

Ninh Miễn trầm ngâm đôi lát: "Tạm thời thì không được, không nên vui mừng quá sớm. Chúng ta còn phải đến chỗ của ông bà nội, tuy ngoài miệng bọn họ không nói nhưng thể nào trong lòng cũng âm thầm quan sát."

Dư Tương cũng hiểu được, cô thở dài bước đến sô pha mà ngã nằm xuống nhưng lại bị vật gì đó cấn phải, cô nhớ ra đó là cuốn sách mà mình đã nhét vào kẽ sô pha, cô rút nó ra trả lại cho Ninh Miễn.

"Này, anh cầm đến thư viện đi."

Ninh Miễn liếc mắt nhìn cuốn sách, đôi mắt chưa ý cười nhạt nhòa: "Đọc xong rồi à?"

Dư Tương ồm ồm trả lời: "Đọc xong rồi."

"Thế thì tốt, ít nhất sau này người khác sẽ không cười nhạo tri thức của em không xứng với Đại học Yến Thành nữa."

Ninh Miễn đắc ý nâng chung trà hớp một ngụm, không hề để ý đến ánh mắt như d.a.o của cô chút nào, khóe miệng mang theo nét cười càng rõ rệt.

Dư Tương liếc ngang anh một cái rồi lật cuốn sách trên tay ra xem. Thật ra đây cuốn sách về cách vệ sinh sinh lý mà hôm qua Ninh Miễn cố tình mượn về, hơn nữa còn bắt cô phải xem hết để đến khi bị kiểm tra thì vẫn có thể trả lời được.

Sau này không cần phải giả vờ làm cục cưng nữa rồi.

Dư Tương hừ một tiếng, ném cuốn sách về phía lồng n.g.ự.c của anh, sau đó lại dọn dẹp đồ đạc này nọ. Lần này đón năm mới nên phải đi đến nhà họ Ninh trình diện.

Ninh Miễn tựa vào sô pha nhịn cười. Quyển Quyển phe phẩy đuôi bước tới, anh xoa xoa nó rồi vươn ngón trỏ chọc chọc vào ót của Quyển Quyển: "Nhìn anh làm gì? Sau này không cần phải giả vờ vô tội, biết chưa?"

Quyển Quyển vô cùng vô tội sủa hai tiếng.

Ninh Miễn không biết đang nghĩ về cái gì mà lại cười, thích thú tựa người vào sô pha lắng nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng chính.

Trời chạng vạng, hai người một chó quay về nhà họ Ninh. Không khí mừng năm mới trong sân đã rất đủ đầy, lúc họ đến thì ông cụ đang viết câu đối Tết ở trong sân. Ông thấy vẻ mặt của hai người vẫn ổn thì gật đầu, không hỏi về chuyện kết hôn giả nữa.

Dư Tương nghĩ thầm, chắc là Chu Cầm Vận đã nhắn nhủ rồi. Thế nhưng Ninh Miễn vẫn khẽ nói với ông cụ thêm một lần nữa. Ông cụ gật đầu, vẻ mặt cũng vừa lòng.

Ông cụ quay đầu hỏi: "Tương Tương, biết viết thư pháp không?"

"Cháu viết không được tốt ạ."

"Không sao cả, hai người các con phụ trách viết tiếp câu đối còn lại đi."

Ông cụ Ninh nói xong thì quay về phòng khách để hai người họ ở lại trong sân.

Ninh Miễn đưa tay bảo: "Nào, em viết trước đi."

"Nếu em viết không tốt thì phải làm sao bây giờ?"

"Còn có anh mà."

Dư Tương cầm bút lông lên. Trước kia cô đã từng tĩnh tâm luyện thư pháp nhưng bây giờ không thể viết như thế được. Bởi vì điều đó không hợp với thiết lập nhân vật của cô, không thể bại lộ được mà chỉ có thể dùng tư thế không được chính xác để viết nét chữ của cô bây giờ.