Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 214




Một người tao nhã, một người có khí chất rắn rỏi con người cũng hơi thô kệch, nghiêm túc gọt giũa lốp xe trong tay, thỉnh thoảng nói về công việc của từng người, cửa hàng Bách Hóa do một tay lão tiền bối ở viện thiết kế xây dựng, Ninh Miễn rất quen thuộc với chuyện này, cũng nghe một ít lời đề nghị của Kỳ Thao.

Dư Tương có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm sườn mặt Ninh Miễn trong chốc lát, cảm thán ông trời thiên vị khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này, còn hấp dẫn người ta hơn.

Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Dư Tương đến phòng bếp nấu cơm tối, cô không biết Kỳ Thao có ở lại ăn cơm hay không, làm đồ ăn nhiều chút, hầm canh xong sau đó ra ngoài xem tiến độ, hai người đã sửa xong lốp xe, cầm hai chậu nước, đặt lốp xe đã được bơm căng vào chậu nước để kiểm tra xem có bị rò rỉ hay không, cuối cùng lắp lại các lốp trong và ngoài lại với nhau là xong.

“Được rồi?”

Kỳ Thao buồn cười: “Thật sự được rồi, em cũng thảm quá đó, lốp xe trước sau tổng cộng thủng sáu lỗ, nên đi tìm lão nhà họ Ngô nói chuyện đi, nhưng người đó luôn keo kiệt.”

Ninh Miễn lấy một chậu nước sạch cho anh ta rửa tay, cười nói: “Bỏ đi, cũng sửa được rồi, em cùng lão nhà họ Ngô không thân lắm.”

Hai người rửa tay xong, chuẩn bị xong bữa tối, Ninh Miễn giữ Kỳ Thao ở nhà ăn cơm, Kỳ Thao đương nhiên không chịu, mỗi nhà đều có phiếu gạo, rất hiếm khi có người nào giữ lại ăn cơm.

“Anh Kỳ Thao ở lại ăn đi, em vừa làm món đặc sản của Côn Xuyên.”

Kỳ Thao hít mũi: “Anh thật sự ngửi thấy mùi chân heo hầm, vậy anh mặt dày ở lại ăn cơm nhé.”

Ninh Miễn nói: “Đừng khách sáo như vậy, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của anh trong lòng chúng em cũng áy náy.”

“Thế thì thành các em khách sáo rồi, hàng xóm quê bọn anh giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Đồ ăn được dọn lên bàn, Kỳ Thao khen không dứt miệng với món chân heo hầm.

Thật ra chân heo là do ngày hôm qua Dư Tương mua ở cửa hàng thực phẩm lúc mua đồ cho mẹ, cô vốn định làm chút hương vị hồi ức, dậy sớm hầm trong lò than, tuy rằng đã tắt lửa, nhưng nhiệt độ vẫn còn, cả ngày hầm mềm vừa vặn, chó ngáp phải ruồi chiêu đãi Kỳ Thao.

Dư Tương múc một chén chân heo ăn đến mức vui vẻ, thúc giục Kỳ Thao không cần khách khí.

Kỳ Thao đầy hoài niệm nói: “Lúc anh ăn chân heo hầm này là khi anh bị bệnh ở Côn Xuyên, em gái cùng quê hầm cho anh để bồi bổ cơ thể, vẫn mãi nhớ mùi vị này, luôn cảm thấy rất đặc biệt, ăn ở đâu cũng không giống cảm giác lúc trước, lúc thanh niên trí thức bọn anh tụ tập cũng làm món này, nhưng không ngon như em làm!”

Dư Tương hiểu cảm giác này: “Em thấy một chén lúc ấy anh ăn là hương vị độc nhất vô nhị trong đời, ai cũng không thể sánh bằng, hay có cơ hội thì quay lại Côn Xuyên một chuyến.”

Kỳ Thao hơi giật mình, tự giễu nói: “Có lẽ đúng như em nói, lúc ấy không có can đảm, còn tưởng rằng sẽ chôn ở Côn Xuyên không về, chén chân heo hầm chính là hy vọng duy nhất.”

Hai người thảo luận chuyện chân heo hầm, Ninh Miễn múc nửa chén canh, thỉnh thoảng húp một muỗng, anh gắp một miếng chân heo hầm mềm mại đưa vào trong miệng, đầu lưỡi lập tức bài xích mùi vị lạ, xưa nay anh không ăn những thứ này, nhưng vẫn chịu đựng không biểu lộ sự chán ghét, nhanh chóng nuốt xuống, gắp một đũa khoai tây lát chua cay áp xuống.

Dư Tương vẫn chưa phát hiện động tác của Ninh Miễn, Kỳ Thao lại bất động thanh sắc thu sự miễn cưỡng của Ninh Miễn vào đáy mắt, đánh giá hình thức ở chung của hai người, hơi kinh ngạc.

Bọn họ…

Kỳ Thao vẫn chưa lộ ra ánh mắt quá mức rõ ràng, rất nhanh rũ mắt ăn cơm.

Hai người ăn hết nửa nồi chân heo hầm, Kỳ Thao lưu luyến từ chối lời đề nghị để anh mang một phần về nhà của Dư Tương, xách bộ dụng cụ sửa xe đi về.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, theo thỏa thuận, Dư Tương nấu cơm, Ninh Miễn thu dọn chén đũa, anh vẫn không nuốt lời, dọn dẹp chén đũa ngay ngắn đưa vào bếp, lúc rửa phát hiện chân heo hầm còn dư lại vẫn ở trong nồi không có đậy nắp, anh bình tĩnh nhìn, sau đó cầm nắp đậy lại.

Lúc anh đi ra, Dư Tương mới vừa rửa mặt xong, xoa tóc còn hơi ướt một hồi, cả người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tóc khô một nửa, cô ngáp một cái.

“Em buồn ngủ quá, đi ngủ trước nha.”

“Ừm.”