Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 212






Dù sao anh chỉ là một người quân nhân nghèo, có thể là con rể mà mỗi người đều săn đón ở nông thôn, nhưng ở Yến Thành thì không đủ nhìn.

Dư Lộ quấn vòng ngón tay, có chút bất mãn, nhưng vẫn không biểu lộ ra: “Vậy là tốt rồi, em tưởng anh sẽ tức giận.”

“Sẽ không.”

Hứa Chấn Uyên nói xong cũng cảm thấy giọng điệu quá cứng đờ, chẳng qua một quân nhân như anh, đổ m.á.u đổ mồ hôi đã quen, không biết dỗ con gái như thế nào.

Dư Lộ rất hiểu chuyện, cô có lẽ sẽ hiểu?

“Thật ra chị em —— chị ấy rất cố gắng, luôn muốn thứ tốt nhất, chị ấy rất nghiêm khắc với em, em còn tưởng rằng lần này chị ấy sẽ tức giận với em, may mà không có.”

Nói được một nửa, Dư Lộ nhận ra không thể nói xấu Dư Tương, cô không biết mức độ quen thuộc của Hứa Chấn Uyên và Dư Tương, lỡ như lộ ra, sẽ khiến Hứa Chấn Uyên nhận ra chỗ không thích hợp.

Hứa Chấn Uyên vô tình nhớ tới dáng vẻ huấn luyện quân sự của Dư Tương, nhìn như không tập trung, nhưng việc thuộc bổn phận sẽ không thoái thác, rèn luyện cần làm đều làm tốt nhất, lúc trước anh chọn cô làm đội quân danh dự của đội hình vuông không có nửa phần tư tâm, trước khi huấn luyện quân sự bọn họ cũng không quen nhau, chỉ nghe cha mẹ nói ở dưới quê có một thanh niên trí thức rất thông minh, thi đậu Đại học Yến Thành.

“Chị em quả thật rất giỏi.”

Nói hơn nữa thì anh cũng không nên bình luận.

Dư Lộ véo ngón tay, rõ ràng là cô ta tự nói, nhưng Hứa Chấn Uyên phụ họa theo, cô ta lại cảm thấy không đúng, lửa giận trong lòng cháy hừng hực.

Một con kiến mà thôi, nhận nổi lời khen của nhiều người như vậy sao?

Cô mãi không nói gì, Hứa Chấn Uyên cảm thấy kỳ quái.

“Sao vậy?”

Dư Lộ ngẩng đầu cười với anh ta: “Vừa rồi em đang suy nghĩ đến một chuyện, thật ra cha vẫn luôn dạy chúng em rằng phải dũng cảm đấu tranh giành lấy thứ mình muốn, cho dù là chị em ruột cũng phải có sự cạnh tranh, cố gắng làm được tốt nhất, có đôi khi em rất hâm mộ chị ấy, chị ấy chói rọi như vậy, tất cả mọi người đều thích chị ấy, mà em không muốn làm nền cho chị ấy, lần đầu tiên đấu tranh trong đời là viết thư cho anh, sau khi viết xong em rất sợ, luôn sợ rằng em sẽ thất bại, sợ anh khinh thường em.”

Hứa Chấn Uyên lập tức không còn tâm tư gì khác, trong đáy lòng còn mang theo một chút áy náy với Dư Lộ, để một người con gái chủ động là chuyện anh không nghĩ tới.

“Lộ Lộ, em không nên nghĩ như vậy, anh và Dư Tương không có quan hệ gì, bây giờ chúng ta…”

Từ trước đến nay Hứa Chấn Uyên chưa từng nói chuyện tình cảm linh tinh, hiện tại không biết nói gì, lỗ tai cũng đỏ lên.

Dư Lộ cũng đỏ mặt: “Em biết tâm ý của anh, chỉ cần anh có tâm ý, em sẽ không oán không hối hận.”

Hai người cũng không dám nhìn đối phương, trái tim Hứa Chấn Uyên đập rộn ràng, Dư Lộ liếc nhìn vẻ mặt của anh, đáy lòng cô nảy lên một tia đắc ý, cho dù bọn họ ở bên nhau như thế nào, cô đều có thể giữ chặt trái tim Hứa Chấn Uyên, người khác đừng mơ chiếm được một ít…

Mặt trời chiều ngả về tây.

Dư Tương cùng Ninh Miễn về đến viện, mỗi người đạp một chiếc xe đạp qua lại trên đường, ai cũng không nói câu nào, bởi vì trên đường cái đều có xe đạp lui tới, Dư Tương cũng không cảm thấy Ninh Miễn có gì khác, trên con đường dẫn vào cửa viện có một mảnh kính, người ra vào đều rất cẩn thận để tránh đi mảnh vỡ của thủy tinh, xe đạp càng phải cẩn thận hơn, một mảnh kính dính vào, lốp xe sẽ nổ.

Dư Tương không cận thị, nhìn thấy mảnh kính lập tức xuống xe đẩy xe tránh đi, Ninh Miễn không biết suy nghĩ cái gì, đi trước cô một bước đạp lên mảnh kính.

“Ninh ——”

DTV

Dư Tương còn chưa kịp kêu, trơ mắt nhìn mảnh kính vỡ dính vào lốp xe của anh.

Khi Ninh Miễn phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng xì hơi bất thường, anh dừng xe lại, quay đầu mới nhìn thấy mảnh kính.

“Ai thiếu đạo đức như vậy? Cũng không nhặt mảnh kính vỡ trên mặt đất lên?”

Thời gian cư trú của bọn họ ở viện không lâu, nhưng tố chất của đa số hộ gia đình đều không tệ, không có ai cố ý đổ mảnh kính vỡ lên mặt đất để xe đạp ra ra vào vào gặp xui xẻo.

Ninh Miễn nhíu mày, nhìn Dư Tương nhón chân đẩy xe tới đây, anh tiến lên dắt xe đạp qua, sau đó lại có tiếng chuông xe đạp, Dư Tương vội quay đầu lại nhắc nhở: “Dừng xe, trên mặt đất có mảnh kính vỡ!”