Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 215




Cô lê dép đi vào phòng ngủ chính, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, một cánh cửa ngăn cách ánh đèn của phòng khách cùng phòng ngủ chính.

Ninh Miễn nhìn giọng nói mỏng manh yếu đuối của cô biến mất ở bên trong cánh cửa, nụ cười đông cứng trên khóe môi dần dần giãn ra, cô cũng không liếc nhìn anh một cái.

A.

Ánh đèn trong phòng khách mới tắt, chủ yếu và thứ yếu nằm ở người trước người sau tắt đèn, trong phòng im ắng, trong một góc của phòng khách có âm thanh nhè nhẹ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Từ tối đến rạng sáng, sau khi rửa mặt Ninh Miễn đẩy xe lên, lốp xe rơi xuống chạm đất anh mới phát hiện dị thường.

Cốc cốc ——

DTV

Dư Tương bị đánh thức, còn tưởng mình đi học muộn rồi chứ, nhớ tới chuyện cô đang ở trong kỳ nghỉ đông, có lẽ Ninh Miễn có việc cần tìm, vì thế đau khổ mở mắt, trong đầu thậm chí có một suy nghĩ thái quá, lúc hai người ngủ chung, Ninh Miễn là đồng hồ báo thức hình người, bây giờ ngủ một mình, khó tránh khỏi lười nhác.

“Sao vậy?”

Ninh Miễn thở dài: “Xe anh còn chưa sửa xong, muốn mượn xe em đi làm, hôm nay em có sắp xếp gì không? Nếu em cần dùng, anh sẽ ngồi xe buýt.”

“Không có.”

Dư Tương quay đầu tìm chìa khóa, nhưng không tìm thấy, nhớ ra có lẽ đặt ở trên bàn trà, nên chỉ cho anh.

Ninh Miễn ừ một tiếng, xoay người đi lấy chìa khóa, sau đó mở cửa rời đi.

Dư Tương đứng tại chỗ ngây ra một lúc, đi xem thời gian, còn sớm, anh cứ vậy mà đi làm à? Ngay sau đó nghĩ đến anh có ăn sáng không? Nếu Lâm Bảo Chi cùng Dư Kiến Kỳ biết cô lười biếng không dậy sớm nấu cơm chắc chắn sẽ mắng chửi, bà Ninh cũng sẽ đau lòng cháu trai bảo bối.

Cứ như vậy mà tỉnh cả người.

Dư Tương đến phòng bếp, Ninh Miễn không hổ là có thói sạch sẽ cùng chứng cưỡng chế, phòng bếp sạch sẽ sáng bóng, trong nồi có bánh bao ấm nóng cùng trứng gà, còn có cháo, trên ngăn tủ trong bếp còn đặt cải trắng rau cần tươi, ngày hôm qua không có, chắc là buổi sáng Ninh Miễn đi mua.

Ha, xem ra Ninh Miễn làm bữa sáng, cô cũng có phần, trong tim vô cùng cảm kích, cùng với tránh cho bữa sáng bị nguội, Dư Tương chập chững đi rửa mặt, lúc đánh răng trò chuyện với hệ thống Trường Phong.

“Có chuyện gì nói thẳng?”

Khẳng định đến tuyên bố nhiệm vụ.

Hệ thống Trường Phong: “Cô muốn lãng phí hết kỳ nghỉ đông hay sao?”

Hả?

“Ý gì?”

Hệ thống Trường Phong: “Trước kia cô đều dậy đọc sách lúc 6 giờ, hiện tại nên giữ gìn phẩm chất tốt đẹp, tôi cảm thấy cô nên dậy sớm.”

Dư Tương chớp mắt nhìn mình trong gương, sao cô có thể quên ở đây còn có một hệ thống luôn yêu thương Ninh Miễn như bảo bối, sao vậy, là đang đau lòng người ta đi làm còn phải rời giường nấu bữa sáng?

“Trường Phong, buổi sáng rót canh gà sẽ tiêu hóa không tốt, hơn nữa 6 giờ tôi rời giường là vì muốn thi đại học, hiện tại tôi đã nghỉ đông, hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, thành thích thi cuối kỳ của tôi cũng không tệ lắm.”

Hệ thống Trường Phong: “… Không có lợi cho sự phát triển tốt đẹp về công việc và nghỉ ngơi của cô.”

Dư Tương ngáp một cái: “Có phải cậu muốn tôi dậy sớm nấu cơm đúng không?”

Hệ thống Trường Phong nhanh chóng phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ nhắc nhở cô một chút thôi, dù sao kế tiếp cô còn có rất nhiều nhiệm vụ, việc mài giũa ý chí rất cần thiết với cô.”

Tôi có mà tin cậu ấy.

Nhưng hiện tại bọn họ đang ở riêng, trong nhẫn không gian của Dư Tương có rất nhiều đồ vật có thể dùng để nấu ăn, hơn nữa hai người là quan hệ hợp tác, chỉ là chuyện nấu cơm là một chuyện lớn.

“Được rồi, tôi sẽ suy xét đề nghị của cậu.”

Hệ thống Trường Phong nhẹ nhõm một ít: “Tôi đến tuyên bố nhiệm vụ, lúc trước tôi đã nói Dư Lộ là người trong định mệnh của Ninh Miễn, cô ấy và Hứa Chấn Uyên không có kết quả tốt, bây giờ hai người muốn ở bên nhau, cô đến ——”

“Tách bọn họ ra?”

Hệ thống Trường Phong: “Quan sát chỗ dị thường của bọn họ, Hứa Chấn Uyên là kẻ xâm nhập, tôi muốn biết có phải anh ta ảnh hưởng sai cho Dư Lộ hay không, lúc cần thiết thì tách bọn họ ra, hiện tại thời cơ chưa tới, cô tạm thời không cần sốt ruột.”

Dư Tương có chút ngoài ý muốn, nếu nói như vậy chuyện lo lắng nhất bây giờ là làm bữa sáng cho Ninh Miễn.

“Trường Phong, lúc trước tôi dùng hoàng kim mua lương thực của cậu, có thể lấy ra một ít không?”

Hệ thống Trường Phong vô cùng săn sóc nói: “Có thể.”

Có phần yêu nghiệt quá mức, Dư Tương thu hồi một ít phiếu gạo trong nhà, trộn một nửa bột mì sản xuất trong không gian với bột mì ở nhà, mấy thứ này không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng mùi vị tốt hơn vật phàm, hiện tại không cần che giấu từ chối hưởng thụ.

Dư Tương còn hái một mẻ xoài tươi, cùng với một mẻ vải, cơm trưa đã được giải quyết.

Buổi sáng, Dư Tương làm bộ làm tịch đi ra ngoài một chuyến, xách túi đi ra ngoài rồi lại trở về, đóng nguyên bộ kịch, Ninh Miễn cũng không phải đồ ngốc, Dư Tương không muốn bị bắt tại trận.