Trải qua cơn nước mất nhà tan, nay gặp lại muội muội, Tần Giản thấy ngổn ngang trăm mối, nghe tiếng gọi “A huynh” đã lâu mới nghe lại, nước mắt suýt rơi xuống, chỉ biết không ngừng gật đầu đáp lại.
Thấy hắn có phản ứng như vậy, trong lòng Tần Tranh cũng khá xúc động, tuy nhiên cũng âm thầm thở phào một hơi.
May quá, may mà không nhận lầm người.
Sở Thừa Tắc không ở Thanh Châu, hiện nay người có quyền lực nhất chính là Tần Tranh.
Tần Giản không quên mục đích của chuyến đi đến Bạch Lộc thư viện nên giới thiệu Sầm Đạo Khê với Tần Tranh. “Vị này là Đạo Khê tiên sinh.”
Sầm Đạo Khê chắp tay hành lễ với Tần Tranh. “Bái kiến thái tử phi nương nương.”
Hắn mặc bộ đồ nho sĩ màu xanh da trời, khí chất còn xuất sắc hơn tướng mạo, thoạt nhìn ôn hòa thanh nhã nhưng chỉ cần thoáng nhếch mép là đã mang theo chút cay nghiệt cố hữu mà văn nhân thường có, rồi lại thoáng có chút tư thái nhàn nhã của người du hí nhân gian.
Tần Tranh gật đầu chào. “Tiên sinh không cần đa lễ. Danh tiếng của tiên sinh vang dội như tiếng sấm, năm đó Nam Quận gặp nguy khốn, may mà có tiên sinh hóa giải mới tránh được tai họa. Nay có thể được tiên sinh giúp đỡ là may mắn của điện hạ và bách tính.”
Những lời tâng bốc dễ nghe này, Tần Tranh đã học được một bụng khi theo Tống Hạc Khanh xử lý công văn chính sự.
Chẳng phải là khen ngợi thôi sao, cô có thể khéo léo tâng bốc lên mây, dù gì không cần thưởng tiền vàng châu báu, nói ngọt thôi ai mà chẳng làm được.
Tần Giản vốn còn lo Tần Tranh không biết Sầm Đạo Khê là ai, nay nghe cô ca ngợi có đầu có đuôi như thế mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng đồng thời, hắn lại cảm thấy ngậm ngùi. Trong cơn nước mất nhà tan này, mọi thứ đặt trên vai muội muội là quá nặng nề. Từ một thiếu nữ chỉ biết thi từ ca phú, muội muội hắn bị buộc phải trở thành người khéo léo chu toàn như hiện nay.
Hắn nhìn Tần Tranh, trong vẻ thương tiếc còn mang theo chút phức tạp mà chỉ hắn mới hiểu. Sau khi phụ thân mất, kẻ làm huynh trưởng như hắn đã không thể bảo vệ được hai muội muội của mình.
Sầm Đạo Khê nghe Tần Tranh nói những lời này thì cũng khá bất ngờ, xem ra con gái Tần gia không chỉ có cái danh “Đệ nhất mỹ nhân Sở Quốc”. Vài câu ngắn ngủi đã kể ra công tích được người đời ca tụng của hắn lại tỏ được uy thế của chủ nhân, hơn nữa cuối cùng vẫn dẫn đến lợi ích của bách tính trăm họ.
Vị thái tử phi này không hề đơn giản!
Lúc chắp tay hành lễ lần thứ hai, vẻ biếng nhác trước đó đã giấu đi vài phần. “Thái tử phi nương nương quá khen.”
“Tiên sinh theo mẫu thân và huynh trưởng vượt đường xa mà đến hẳn là đã mệt mỏi rồi. Tống đại nhân, ông đưa tiên sinh về phủ nghỉ ngơi trước đi.” Tần Tranh nói với Tống Hạc Khanh ở bên cạnh.
Sầm Đạo Khê đến dưới trướng Sở Thừa Tắc là để làm mưu thần, bây giờ Sở Thừa Tắc không ở Thanh Châu, nhiệm vụ cụ thể là gì cứ để Tống Hạc Khanh an bài là được.
Tống Hạc Khanh nghe thế bèn dẫn Sầm Đạo Khê lên xe ngựa. Năm xưa hai người đều là quan trong triều rồi trước sau đều bị biếm đi nơi xa, những chuyện có thể nói cũng không ít. Hơn nữa lần này những xóm làng ven sông gặp thiên tai, Sầm Đạo Khê lại có kinh nghiệm cứu trợ nên trên đường họ đàm đạo rất vui vẻ.
Tần Tranh thì đưa Tần phu nhân và Tần Giản về một biệt viện đã sắp xếp từ trước.
Xuống xe, Tần Tranh dẫn Tần phu nhân đi tham quan khu nhà có hai dãy này. “Nơi này sát với phủ nha, mẹ và a huynh có chuyện gì muốn tìm con cũng tiện. Bên ngoài có bốn gã sai vặt, bên trong có bốn hầu gái làm việc nặng, trong phòng thêm hai tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, đầu bếp cũng là người Biện Kinh, chuyên nấu các món Biện Kinh… Còn có gì chưa thỏa đáng thì mẹ cứ việc nói với con.”
Tần Tranh đang nói, phát hiện Tần phu nhân vẫn không lên tiếng, quay lại nhìn thấy đôi mắt bà rưng rưng bèn bước tới an ủi. “Mẹ làm sao vậy chứ?”
Tần phu nhân nhìn đứa con gái vừa gần gũi vừa xa lạ, lòng ngậm ngùi. “A Tranh trưởng thành rồi.”
Bà kéo Tần Tranh ngồi xuống, nói: “Lúc con mặc áo cưới dường như chỉ mới ngày hôm qua, ai ngờ được chỉ chớp mắt trời đất xoay vần… Trước khi phụ thân con bị hạ ngục, ông lo nhất là con. Bây giờ biết con vẫn ổn, chắc ông ấy ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”
Tần Tranh đáp: “Phụ thân cả đời cúc cung tận tụy vì Đại Sở, điện hạ cũng thường hoài niệm đến người. Đợi đoạt lại Biện Kinh chắc chắn sẽ truy phong cho phụ thân, trùng tu lại mộ phần.”
Tần Quốc Công bị hành hình, tang lễ tổ chức rất đơn giản, quan viên trong triều vì muốn giữ mình nên ngoại trừ những người bạn thâm giao, không ai đến đưa tiễn. Tuy nhiên ngày hạ huyệt, bách tính trong thành rủ nhau mặc đồ trắng đi đưa tiễn, coi như là có được thể diện của một Quốc Công.
Tần phu nhân dùng khăn lau nước mắt. “Con ngoan, con vất vả rồi. Khi con sống phụ thân con không thèm để ý đến chút hư danh ấy nay mất rồi còn cần gì nữa. Đại Sở có người kế thừa, muôn dân thiên hạ tránh khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, ba đứa các con bình an là ta thấy mãn nguyện rồi.”
Tần Tranh nắm hai bàn tay của Tần phu nhân, nói: “Mẹ cũng phải thật tốt thì cha ở dưới suối vàng mới được yên nghỉ.”
Tần phu nhân cũng cảm khái. “Từ nhỏ, trong ba đứa con là đứa khiến cha mẹ yên tâm nhất. Hồi nhỏ a huynh con là đứa nghịch ngợm, gây không ít tai họa khiến cha con cứ phải cầm thước đuổi theo mà đánh. Muội muội con sinh chưa đủ tháng, cơ thể yếu đuối, ta và cha con không khỏi quan tâm nó nhiều hơn…”
Nói đến đây, Tần phu nhân nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt hơi áy náy. “Con hiểu chuyện nhất nên cũng ít được sự quan tâm của chúng ta nhất. Sau khi con gả vào Đông Cung, phụ thân con chưa từng có một nụ cười. Lúc đó ông ấy sợ điện hạ bạc đãi con, Biện Kinh bị chiếm, ông ấy lại sợ con chịu khổ trên đường lưu vong…”
Tần Tranh không tư cách bình luận về con đường mà Tần Tranh trước đây đã chọn, tuy nhiên sau khi biết nguyên nhân thái tử cưới nàng ta, cô tin rằng hẳn là nàng ta chưa từng bị bạc đãi khi ở Đông Cung.
Cô cụp mắt, nói: “Mẹ không cần phải lo lắng. Điện hạ không hề hoang đường như trong lời đồn, người… rất tốt với con. Trên đường ra khỏi cung, điện hạ vẫn luôn chăm sóc con. Có điều trải qua vài lần sinh tử, con bị bệnh một trận, sau đó không nhớ rõ khá nhiều chuyện trước kia.”
Về sau không tránh được phải gặp mặt Tần phu nhân và Tần Giản, Tần Tranh sợ sơ hở ngày càng nhiều, chi bằng ngay từ đấu nói rõ mình đã không còn nhớ nhiều chuyện quá khứ.
Đôi mắt Tần phu nhân chứa đầy vẻ đau lòng. Đương nhiên bà biết dạo đó Biện Kinh giới nghiêm thế nào, cả Tần Quốc Công phủ đều bị bao vây chật kín, họ muốn giúp một tay cũng không có cách nào, thái tử và con gái nhất định đã chịu nhiều khổ cực trên đường chạy trốn. Bà đau buồn nói: “Con gái ta thật khổ. Có tìm đại phu xem qua chưa?”
Tần Tranh gật đầu: “Điện hạ đã tìm danh y xem bệnh cho con, đại phu nói là vì kinh sợ quá nhiều nên mất ký ức, không thể chữa được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”
Tần phu nhân nghe thế, không khỏi lại ôm Tần Tranh khóc một hồi.
Tần Giản chỉ cho người hầu sắp xếp đồ đạc họ mang đến xong, vào trong tìm hai mẹ con thì nhìn thấy cảnh này, bàn chân đã bước vào cửa chỉ đành rụt lại.
Hắn dựa vào tường, ngửa mặt nhìn trời, cố nén nỗi chua cay trong mắt.
Mẫu thân và muội muội có thể khóc nhưng hắn là trụ cột trong Tần gia, không thể rơi lệ nữa.
Lúc được người của thái tử đón ra khỏi thành, biết phải thông qua mạng lưới ngầm của Lục gia họ mới có thể an toàn rời khỏi đó, hắn đã bắt đầu tính toán làm thế nào để có thể đứng vững bên cạnh thái tử.
Tần Giản phải là chỗ dựa vững chắc cho muội muội chứ không thể dựa vào muội muội mà thoi thóp hơi tàn, trở thành gánh nặng cho muội muội.
Vì thế hắn đi vòng qua Bạch Lộc thư viện, tìm Sầm Đạo Khê thương thuyết nửa tháng trời mới thuyết phục được hắn xuống núi.
Đợi hai mẹ con bên trong ngừng khóc, ổn định lại cảm xúc, Tần Giản mới đi vào, vờ như vừa đến. “Lúc nãy người hầu đã mang đồ đạc vào nhà rồi, đợi mai hãy sắp xếp lại. Những bức tranh A Tranh và A Sênh vẽ trước kia huynh cũng mang theo, muội muốn mang về phủ nha hay treo ở đây?”
Tần Tranh đáp: “Cứ treo ở đây đi.”
Những bức tranh vẽ lúc còn chưa xuất giá ấy xem như là vật tưởng niệm mà Tần Tranh lưu lại cho người thân.
Nhắc đến Tần Sênh, Tần phu nhân và Tần Giản không khỏi trầm mặc. Tần phu nhân thở dài: “Nhaac81 đến Sênh Nhi, không biết con bé ở Bắc Đình thế nào rồi…”
Hai đứa con gái đều bị ép xuất giá, đó luôn là sự trăn trở trong lòng Tần phu nhân.
Tần Tranh tiếp nhận chính sự của Thanh Châu lâu nay nhưng vẫn chưa nhận được tin từ Bắc Đình, cô an ủi Tần phu nhân. “Điện hạ đã khởi nghĩa, phía Liên Khâm Hầu sẽ không làm khó Sênh Nhi đâu. Để con về viết thêm bức thư lấy danh nghĩa hiện tại gửi ra Bắc Đình, đợi điện hạ đánh xong trận này rồi đón Sênh Nhi về.”
Bảy tám vạn đại quân triều đình áp sát, trận này trông có vẻ họ ở thế yếu, vì thế Tần Giản mới vội mời Sầm Đạo Khê xuống núi.
Nếu họ thắng trận này, từ này có thể chiếm cứ cả vùng Giang Hoài, đủ sức kháng cự lại triều đình. Nếu thua, e là lại trở thành kẻ mất nhà như lúc Biện Kinh bị phá.
——
Mạc Bắc, Lôi Châu.
Tạ Trì biếng nhác tựa cả người vào ghế, một chân ngang tàng gác lên chiếc bàn trước mặt, hoa văn thêu trên đôi giày vừa tỉ mỉ vừa tinh xảo.
Hắn lật xem từng trang thư trên tay, đôi mày đẹp ẩn chứa chút hung tàn, đọc xong thì vứt thư sang một bên, cả người ngã vào ghế như không xương, tay gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho chàng trai anh tuấn bên cạnh đọc thư.
“Nhìn xem, đôi phu thê họ Sở kia thật là biết cách chơi trò quyền mưu. Trước đó nói với ông già cái gì mà trong tay họ có chứng cứ Lý Tín thông đồng bán Lương Châu cho Bắc Nhung. Tiểu gia ta tốn sức đi cứu muội muội của thái tử phi kia mà không được tiếng cảm ơn, bây giờ không nhắc chữ nào về chứng cứ, lại nói đợi họ lấy được Giang Hoài, muốn nam bắc hợp tác cùng lật đổ Lý Tín. Cái bánh vẽ này càng ngày càng lớn, không sợ nghẹn chết người sao.”
Chàng trai anh tuấn bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười.
Tạ Trì liếc hắn một cái: “Cười gì thế?”
Chàng trai kia đáp: “Thái tử khởi nghĩa ở Thanh Châu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã chiếm được Từ Châu – yếu điểm của nhà binh – chứng tỏ hắn không hề u mê vô dụng như lời đồn. Nếu họ có thể đoạt được Giang Hoài, từ đó cùng Bắc Đình tấn công Lý Tín là một cơ hội rất tốt. Chuyện cứu muội muội của thái tử phi cũng là giải vây cho Bắc Đình, nếu để nàng ta đến Bắc Nhung hòa thân thật thì phía Lý Tín sẽ chiếm lý, danh chính ngôn thuận xuất binh thảo phạt Bắc Đình. Mượn cơ hội này giải trừ nguy cơ của chúng ta lại khiến phu thê thái tử nợ chúng ta một ân tình, có gì không tốt?”
Nói xong, hắn nhìn Tạ Trì. “Hay là nhị đệ còn canh cánh vết cắn trên tay?”
Không nói thì thôi, nhắc đến chuyện này Tạ Trì lại sa sầm mặt. “Tiểu gia ta không nên đích thân đi cứu người, bị cắn một cái không nói, người cứu về không mất lạng thịt nào rồi mà vẫn bị ông già phạt ba mươi gậy.”
Tạ Hoàn lắc đầu bất đắc dĩ. “Ai bảo đệ bắt con gái người ta đi tắm ngựa? Tính Truy Vân rất hung hãn, bình thường người hầu trong chuồng ngựa còn không dám đến gần nó mà. May mà chỉ dọa cô nương người ta té ngã trầy tay, nếu bị Truy Vân đá bị thương thì phụ thân biết ăn nói thế nào với thái tử phi.”
Bây giờ nghĩ lại, Tạ Trì vẫn thấy ấm ức. “Nàng ta nôn bẩn cả Truy Vân.”
Cả Bắc Đình đều biết con ngựa kia chính là bảo bối trong lòng tiểu hầu gia nhà họ.
Hắn uể oải nhắm mắt lại. “Nữ nhân phía nam đều thật phiền toái.”
Từ nay, né được bao xa thì né.
Tạ Hoàn khẽ thở dài. “Tần cô nương được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, từ nhỏ chưa từng sờ qua cung tên, chưa từng cưỡi ngựa. Bây giờ lưu lạc nơi tha hương, đệ hà tất phải gay gắt với người ta.”
Tạ Trì đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nhìn vị đại ca ngày thường rất kiệm lời của mình. “Ca, gần đây đệ cảm thấy huynh kỳ kỳ thế nào ấy.”