Tạ Hoàn lườm hắn một cái: “Đệ muối mặt đi bắt nạt con gái nhà người ta, lẽ nào ta cũng phải hùa theo đệ ư?”
Tạ Trì chưa bao giờ bức bối như vậy. “Đệ có lòng tốt cứu cô ta, cô ta cắn đệ, còn nôn bẩn Truy Vân. Đệ bắt cô ta tắm sạch Truy Vân là đã không so đo rồi, thế mà gọi là bắt nạt sao? Đệ còn bị ông già phạt gậy nữa, nghĩ thế nào cũng là đệ bị khi dễ chứ?”
Hắn nhìn Tạ Hoàn. “Rốt cuộc huynh là ca ca của đệ hay ca ca của cô ta?”
Tạ Hoàn lắc đầu: “Nếu ca ca của nàng ta ở đây, không biết đệ có đứng nổi không nữa là.”
Tạ Trì sờ lên chóp mũi. “Làm gì mà nói đệ như kẻ đại gian đại ác vậy, đệ có làm gì cô ta đâu.”
Tạ Hoàn đẩy một bức thư còn chưa bóc ra. “Đây là thư thái tử phi gửi cho muội muội, đệ đưa qua đó tiện thể xin lỗi người ta, nếu không đợi người ta về phương nam, còn hiểu lầm như vậy nói không chừng thái tử phi sẽ cho là chúng ta bạc đãi nàng ấy.”
Tạ Trì ngoảnh mặt đi. “Đệ không đi! Sau khi trở về, nếu cô ta ngang nhiên nói với tỷ tỷ mình là bị đệ bắt nạt vậy không phải ngu xuẩn thì cũng là xấu xa. Người vừa ngu xuẩn vừa xấu xa như thế không xứng để tiểu gia đây đi xin lỗi!”
Tạ Hoàn vỗ một cái vào gáy đệ đệ. “Còn mạnh miệng! Nếu cô nương người ta hiểu chuyện, về không kể lại chuyện bị đệ bắt đi tắm ngựa thì đáng bị đệ khi dễ à?”
Tạ Trì được gọi là Tiểu Lang Vương Mạc Bắc nhưng ít có người biết, có thể quản lý được con sói này ngoại trừ Liên Khâm Hầu ra thì chỉ có đại ca hắn.
Tạ Trì ôm đầu, lầu bầu: “Được rồi được rồi, đệ đi xin lỗi cô nương kia. Ca, huynh có thể nhẹ tay được không, đánh hỏng đầu đệ, sau này ảnh hưởng đến chuyện bày binh bố trận thì làm sao?”
Tạ Hoàn suýt bị tên tiểu tử này làm bật cười. Bên ngoài Tiểu Lang Vương oai phong là thế nhưng về nhà thì rất biết cách giả vờ thảm thương. Tạ Hoàn nói: “Được rồi, mẫu thân không ở đây, đệ có dùng khổ nhục kế cũng không ai thương đâu.”
Tạ Trì xụ mặt nhặt bức thư trên bàn lên, đi được vài bước rồi quay lại. “Ca, hay là huynh đi cùng đệ đi.”
Bảo hắn ngượng nghịu nói những lời xin lỗi ấy thật mất mặt. Dù gì Tạ Hoàn khéo ăn khéo nói, hắn qua đó, đứng im thôi cũng coi như là tạ lỗi rồi.
“Đệ ấy à…”
Làm sao Tạ Hoàn lại không hiểu tính toán của đệ đệ mình, hắn đưa tay chỉ vào đệ đệ nhưng cũng lo lại xảy ra chuyện gì nên đồng ý đi cùng.
——
Từ sau khi tắm ngựa rồi bị thương, Tần Sênh được sắp xếp ở trong một gian nhà phía tây của hầu phủ. Tuy có nha hoàn chăm sóc tỉ mỉ nhưng khoảng thời gian vừa tới Bắc Đình, chưa quen khí hậu, lại lo lắng cho mẫu thân và huynh trưởng ở Biện Kinh nên cả người gầy gò trông thấy rõ.
Lần trước khi Tạ Trì gặp Tần Sênh, nàng ta còn là một mỹ nhân mặc áo cưới đỏ lộng lẫy, bây giờ thì trở thành một đóa lê trắng mong manh làm hắn nhìn mà cũng giật mình.
Nếu nàng ta mà mang bộ dáng này về phía nam, dù có nói mình ở Bắc Đình không bị bắt nạt thì cũng không ai tin.
Tạ Trì không khỏi cảm thấy chột dạ.
Tạ Hoàn sợ đệ đệ làm người ta chướng mắt nên bảo hắn đợi ở bên ngoài.
Cửa sân chỉ khép hờ, Tạ Trì khoanh tay đứng ngoài có thể nhìn thấy nữ tử áo trắng tao nhã hành lễ với đại ca mình, lúc trò chuyện trên mặt hai người đều nở nụ cười tươi hiếm thấy.
Một lúc sau Tạ Hoàn vẫy tay gọi hắn vào. Tạ Trì nhớ lại những lời lát nữa phải nói, gượng gạo đi vào trong.
Nụ cười trên mặt Tần Sênh lập tức tắt đi khi thấy Tạ Trì vào, giả vờ trấn tĩnh nhưng vẫn không che giấu được vẻ thấp thỏm.
Tạ Hoàn nói: “Nhị đệ, còn không mau tạ lỗi với Tần cô nương?”
Tạ Trì chắp tay, nhưng vẻ gượng gạo của hắn nhìn giống như có ai kề đao lên cổ ép hắn vậy. “Trước đó bắt cô nương đi tắm ngựa, đó là lỗi của ta. Hôm nay ta cố tình đến tạ lỗi, Tần cô nương có thể sai người đánh ta đến khi hả giận thì thôi.”
Lập tức có người mang một bó roi gai đến.
Thấy Tạ Trì định cởi áo để lộ lưng ra cho đánh, Tần sênh vội vàng nhắm mắt lại, quay người đi. “Tiểu hầu gia quá lời rồi. Ơn cứu mạng tiểu nữ cảm kích không hết, ơn cưu mang của hầu phủ càng không dám quên. Tiểu nữ không dám nhận hành động chịu đòn tạ tội này của tiểu hầu gia đâu.”
Tạ Trì cởi cúc áo được một nửa, nghe thế dùng mắt hỏi Tạ Hoàn là cởi tiếp hay thôi.
Tạ Hoàn nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Sênh, bất đắc dĩ xua tay bảo Tạ Trì lui ra.
Tạ Trì cài lại cúc áo, lại tiếp tục gượng gạo như bị kề dao vào cổ, chắp tay hành lễ với Tần Sênh. “Đa tạ cô nương rộng lương không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.”
Đợi Tạ Trì xách bó roi gai như xách củi ra ngoài, Tạ Hoàn mới nói với Tần Sênh. “Vốn định dẫn đệ đệ đến đây để tạ lỗi với Tần cô nương, không ngờ lại khiến cô nương kinh hách thêm. Tạ mỗ thật áy náy.”
Tần Sênh vội xua tay. “Là tôi vụng về làm tiểu hầu gia không vui, sao có thể để tiểu hầu gia tạ lỗi với tôi được chứ.”
Tạ Hoàn thở dài. “Tính tình của nhị đệ ta hơi ngang tàng một chút nhưng bản chất không xấu, Tần cô nương đừng để trong lòng.”
Tần Sênh lắc đầu. “Không đâu.”
Nhìn vẻ rụt rè của nàng ta, Tạ Hoàn vô thức thấy thương tiếc. “Tần cô nương cứ xem nơi đây là nhà, có gì không hài lòng thì cứ nói với quản gia.”
“Làm phiền đại công tử rồi, tất cả mọi thứ trong phủ đều rất tốt.” Tần Sênh đáp.
Nếu các cô nương ở Mạc Bắc rất bộc trực, không câu nệ tiểu tiết, giống như loại rượu mạnh nhất trong hầm rượu tối thì Tần Sênh lại khiến Tạ Hoàn có cái nhìn khác về nữ tử phía nam.
Nử tử phương nam dịu dàng mềm mại, không có tính công kích nhưng lại bao bọc chính mình rất kỹ, không dễ dàng để người khác tiếp cận.
Lúc Tạ Hoàn đưa bức thư gửi đến từ Thanh Châu ra, đôi mắt Tần Sênh mới ánh lên chút sức sống.
Nàng ta nắm chặt bức thư, như tìm được chỗ dựa tinh thần, khóe mắt rưng rưng nhưng môi lại nở nụ cười, chân thành nói: “Đa tạ đại công tử.”
Nụ cười ấy, đôi môi cong cong, không khách khí, không nịnh nọt, không ẩn chứa tính toán nhưng lại rất đẹp.
Đó mới là nụ cười thật lòng của nàng.
Ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua tán cây, Tạ Hoàn khẽ nheo mắt lại.
——
Tần Sênh nâng niu bức thư đi vào phòng, mở ra mới phát hiện đó là nét chữ của đại ca. Trong thư Tần Giản nói hắn và Tần phu nhân đã đến Thanh Châu, bây giờ tất cả đều tốt, có điều Tần phu nhân rất nhớ nàng ta, còn nhắc đến việc Tần Tranh bị mất một ít ký ức vì bị bệnh trên đường chạy trốn.
Tần Sênh không nhịn được lại khóc một trận. Biết người nhà nay đã được an toàn, nàng ta cũng lập tức mài mực viết thư báo bình an.
Cùng lúc này, Tần Tranh ở Thanh Châu cũng nhận được thư của Sở Thừa Tắc.
Họ đã thuận lợi tập kích đội quân vận chuyển lương thực của Mạnh Quận, bây giờ đang cải trang thành tàn binh bị đánh cướp, quay về Mạnh Quận. Số lương thảo cướp được chỉ để lại một ít người trông coi, bảo phía Tần Tranh mau phái người vận chuyển lương thảo về Thanh Châu.
Lâm Nghiêu phải ở lại giữ Thanh Châu. Để đề phòng những châu phủ khác nhân cơ hội này tấn công, phải có người có khả năng đánh trận ở lại bảo vệ mới được. Lúc Tần Tranh cùng Lâm Nghiêu và Tống Hạc Khanh thương lượng chuyện phái ai đi, Lâm Nghiêu bèn tiến cử Dương Nghị.
Nhất thời Tần Tranh không nhớ ra người này, Lâm Nghiêu giải thích. “Hắn vốn là người của Kỳ Vân Trại ta, đều là huynh đệ sinh tử thâm giao của tôi như Vương Bưu vậy. Trước khi hai trại đông tây hợp lại, hắn đã được điện hạ phái đi Ngô Quận bán tơ lụa.”
Nghe Lâm Nghiêu nói thế, Tần Tranh cũng có chút ấn tượng. Thuyền lương thực dùng tơ lụa để đổi về ấy được Dương Nghị và Lục Tắc cùng đưa về.
Người Sở Thừa Tắc đã yên tâm dùng thì Tần Tranh cũng không có gì nghi ngờ. Cô lập tức triệu kiến Dương Nghị, lệnh cho hắn dẫn một ngàn quân đi vận chuyển số lương thảo cướp được về Thanh Châu.
“Nếu trên đường bị quân triều đình vây đánh, không tiện vận chuyển thì cứ đốt lương thực rồi rút, tuyệt đối không được ham chiến.” Tần Tranh căn dặn.
Dương Nghị chắp tay. “Mạt tướng tuân lệnh!”
Là một mưu thần, lúc đầu chỉ im lặng lắng nghe, Sầm Đạo Khê đột nhiên lên tiếng: “Ta có một kế có thể khiến hành động lần này của Dương tướng quân càng an toàn, cũng có lợi cho việc đoạt Mạnh Quận của điện hạ.”
Tần Tranh lập tức nói: “Xin tiên sinh cứ nói.”
Sầm Đạo Khê cười bảo: “Điện hạ bí mật hành quân đến Mạnh Quận, nếu Dương tướng quân gióng trống khua chiêng áp tải lương thảo, tung tin mình dẫn theo một vạn binh mã thì vừa có thể khiến triều đình không dám khinh địch đội kháng trực tiếp với quân ta vừa có thể che giấu hành tung cho thái tử, khiến Mạnh Quận tưởng rằng điện hạ đang dẫn toán binh mã này đi áp tải lương thảo.”
Tống Hạc Khanh lập tức vỗ tay. “Kế này rất hay!”
Tần Tranh cũng tỏ vẻ vui mừng. “Tiên sinh quả là tài trí! Cứ làm theo kế của tiên sinh!”
Tối đó cô lập tức viết thư báo với Sở Thừa Tắc.
—
Vì thế trong mấy ngày sau, họ cố tình tung tin khiến chuyện Thanh Châu cướp được lương thảo của Mạnh Quân vận chuyển cho triều đình nhanh chóng lan ra khắp vùng Giang Hoài.
Lúc này đội quân Từ Châu do Vương Bưu thống lĩnh cũng đã đến Hộ Châu, nhân lúc sĩ khí đang hăng bèn bắt đầu tấn công vào thành.
Người ngoài đều cho rằng họ cướp lương thảo của triều đình là để cung cấp cho quân đội phía Hộ Châu.
Từ sau khi vây Thanh Châu bị đánh cho tan tác, Hộ Châu chỉ còn lại vài ngàn quân như rắn mất đầu, vẫn chưa lấy lại được khí thế, bị vây đánh mấy ngày đã bắt đầu không trụ được, tri châu Hộ Châu cầu viện khắp nơi nhưng đáng tiếc đợi mãi không thấy quân cứ viện đến.
Dĩ nhiên Mạnh Quận cũng nhận được thư cầu viện của Hộ Châu. Thống lĩnh Từ Châu là Đổng Đạt vẫn luôn tá túc ở Hộ Châu sau khi Từ Châu bị chiếm, bây giờ Hộ Châu gặp nạn, hắn lại đang đóng quân ở Mạnh Quận. Một bên là nhiệm vụ trông coi kho lương một bên là Hộ Châu đang nguy cấp, Đổng Đạt thật sự lâm vào thế khó xử.
Quận trưởng Mạnh Quận biết mục tiêu sắp tới của Sở thái tử chính là mình, không dám để Đổng Đạt mang quân đi chi viện Hộ Châu nên hết lời khuyên nhủ: “Viễn Đạt huynh, Hộ Châu và Mạnh Quận cách rất xa, huynh vừa dẫn quân đi Hộ Châu mà thái tử triều trước đến đánh Mạnh Quận thì làm thế nào? Đừng quên bài học mất Từ Châu lần trước!”
Viễn Đạt là tên tự của Đổng Đạt.
Nhắc đến chuyện Từ Châu thất thủ, Đổng Đạt lại giận bầm gan. Biết quận trưởng Mạnh Quận nói có lý, hắn không nhắc đến chuyện chi viện cho Hộ Châu nữa nhưng trong lòng vẫn phiền não, cảm thấy rất có lỗi với tri châu Hộ Châu vì nếu thành Hộ Châu bị phá, tri châu có giữ được mạng không thì khó nói lắm.
Đêm hôm ấy, mấy trăm tên tàn quân chịu trách nhiệm áp tải lương thực giương cờ chạy về Mạnh Quận.
Tướng giữ thành sớm đã được thám tử báo tin, biết nhóm tàn quân này sẽ đến Mạnh Quận trong một hai ngày này, thấy đám tàn binh bên dưới mặc quân phục của binh sĩ Mạnh Quận, tên đầu mục đến gõ cửa còn có lệnh bài thông hành của Mạnh Quận nên lập tức ra lệnh mở cửa thành để họ vào.
Hai cánh cửa sắt nặng trịch được gần trăm tên lính ra sức kéo mạnh mới từ từ mở ra, hệt như một con thú dữ đang ngủ say bỗng há to cái miệng khát máu.
Tường thành của Mạnh Quận được xây bằng đá tảng trên núi, cực kỳ kiên cố, dù có dùng máy bắn đá thì cũng không thể bắn thủng được.
Đây là tòa thành có địa thế hiểm yếu, dễ thủ dễ công nhất vùng Giang Hoài, cũng là tòa thành kiên cố khó tấn công nhất. Nghe nói năm đó phải mất hai năm mới xây xong thành, chết vô số người đi lao dịch.
Hai bên cổng thành có hai chiếc vạc ba chân rất lớn, bên trong đang đốt lửa cháy rừng rực như đôi mắt của con mãnh thú, trong bóng đêm nhìn âm u nguy hiểm.
Đám tàn quân mặc quân phục của Mạnh Quận lê lếch đi vào thành. Thấy quân binh sắp thả xích đóng cổng lại, họ đột nhiên vùng lên, rút kiếm chém giết quan binh ở cổng thành, đồng thời đạn tín hiệu được phóng thẳng lên trời.
Lúc này tướng lĩnh giữ thành mới giật mình nhận ra đã trúng kế, vội quát lớn. “Mau giết chúng! Đóng cổng thành lại!”
Quan binh từ những cong đường khác ùa tới đông như kiến.
Đám tàn quân này do đích thân Sở Thừa Tắc dẫn người đóng giả, trên đường họ chặn giết thám tử của Mạnh Quận, che giấu tung tích của đại quân, chỉ để lại vài thám tử thám thính được tung tích của tàn quân trước đó, tất cả là đợi giờ phút này.
Sở Thừa Tắc dẫn dắt mấy trăm quân lính tinh nhuệ ra sức chém giết, mỗi một chiêu thức một động tác đều không dư thừa, nơi lưỡi đao vung qua là máu chảy thanh dòng nhưng quân lính từ trong thành kéo ra dường như đông vô số kể.
Sở Thừa Tắc chém chết một tên lính từ trên thành lao xuống, máu tươi bắn đầy mặt y, vẻ thanh tao nho nhã thường ngày hoàn toàn biến mất chỉ còn lại hung tàn. “Giữ vững cổng thành!”
Mạnh Quận dễ thủ khó công, đóng giả tàn quân lừa họ mở cổng thành, tấn công từ đó là phương án tốt nhất sau khi y thương nghị với các mưu sĩ.
Chỉ cần giữ được đến khi đại quân áp sát cổng thành mà cổng chưa khép lại, vậy thì về cơ bản Mạnh Quận đã bị họ công phá một nửa rồi.
Mấy trăm quân lính tinh nhuệ này được chọn lọc từ hàng vạn người, ai nấy đều là cao thủ lấy một địch mười.
Nhất thời, cổng thành khó mà đóng lại được.
Từ xa xa, trong màn đêm truyền đến tiếng hò hét vang dội như những đợt thủy triều đè lên nhau rồi tụ lại một nơi, nghe mà lạnh cả người.
Tường thành bắt đầu có đất đá rơi xuống xối xả, mặt đất dưới chân rung động, chiến mã hí vang, khói bụi mịt mù, tiếng chém giết và tiếng tù và xen lẫn nhau như cơn lốc xoáy từ biển cả, tưởng chừng như sắp nuốt chửng cả màn đêm.
“Quân địch tấn công thành rồi! Quân địch bắt đầu tấn công vào thành rồi!” Quan binh trên thành hoảng loạn hét lên đầy kinh hãi rồi bị bắn ngã xuống thành.
Chủ tướng trên thành lòng như lửa đốt, hò hét chỉ huy đám quan binh đang tán loạn. “Máy bắn đá năm trăm bước chuẩn bị! Cung thủ hai trăm bước chuẩn bị!”
Báy tám tên quan binh đẩy máy bắn đá lên thành, hoảng loạn điều chỉnh tầm bắn.
Trận chiến này đến quá bất ngờ, họ không nhận được bất kỳ tin tức nào. Chỉ vài ngày trước, Hộ Châu còn cấp báo cầu viện là quân Từ Châu kéo đến vây đánh Hộ Châu.
Họ cứ tưởng thái tử cướp được lương thảo thì sẽ mất công sức vận chuyển về Thanh Châu trước, không ngờ họ không dừng lại mà kéo tới đánh Mạnh Quận.
Thấy không thể đóng được cổng thành bên dưới, chủ tướng cũng không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp hạ lệnh cho đội cung tiễn. “Bắn tên!”
Bên dưới vẫn còn không ít quan binh phía họ đến đóng cổng thành, mệnh lệnh này hạ xuống có nghĩa là mặc kệ những người đó.
Sở Thừa Tắc võ nghệ phi phàm, tạm thời có thể ngăn được trận mưa tên đang phóng tới nhưng những tướng sĩ theo y chặn cổng thành thì không ngừng gục xuống.
Tiếng vó ngựa như tiếng sấm bên ngoài thành ngày một gần, thậm chí có thể nghe được âm thanh của đá đập vào tường thành từ máy bắn đá phóng ra.
Chỉ cần giữ một một khắc nữa thôi là đại quân sẽ đến cổng thành.
Sở Thừa Tắc vung kiếm cắt đứt cổ họng một tên lính đang định đánh lén lình, trầm giọng chỉ huy các tướng sĩ còn lại. “Dựng tường chắn!”
Mưa tên từ trên thành bắn xuống xối xả, quan binh trong thành đã không dám xông đến cổng thành để chịu chết, dùng thi thể trước cổng thành xây thành lá chắn vừa có thể ngăn một phần tên bắn vừa có thể ngăn quan binh đóng cổng thành.