Tần Tranh biết Bạch Lộc thư viện. Phu tử trong thư viện mỗi vị đều là những đại nho học thức hơn người, không muốn vào triều làm quan nhưng học trò khắp thiên hạ. Tần Tranh và Thẩm Ngạn Chi đều từng học ở đó.
Tần Giản vòng qua Bạch Lộc thư viện để làm gì?
Sở Thừa Tắc nhận ra vẻ nghi hoặc của Tần Tranh, đáp: “Sầm Đạo Khê – trạng nguyên năm Cảnh Thuận thứ mười sáu – làm quan được ba năm rồi từ quan, du lịch khắp thiên hạ trong hai năm rồi dừng chân làm phu tử ở Bạch Lộc thư viện. Nghe nói trong hai năm hắn ngao du thiên hạ, Nam Quận gặp hạn hán, quan phủ cứu trợ thiên tai không hiệu quả khiến bách tính sắp nổi dậy động can qua, hắn dùng ba tấc lưỡi của mình khuyên can được thủ lĩnh, giúp đỡ quan phủ cứu trợ thiên tai, thoát được một trận chiến loạn.”
Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh. “Huynh trưởng của nàng có thể thuyết phục hắn tái xuất, thật sự là không dễ dàng gì.”
Nghe đến đây, Tần Tranh đã hiểu tại sao lúc nãy y lại nói tin tức của Lục gia quả là linh thông.
Tần Giản giúp Sở Thừa Tắc mời được một mưu thần có sức ảnh hưởng lớn, đợi Tần gia đến Thanh Châu, có lẽ y sẽ nhân cơ hội này trọng dụng Tần gia.
Lục gia ở kinh thành từ lúc đến Thanh Châu đến giờ vẫn bị Sở Thừa Tắc gạt sang một bên, bây giờ thấy Tần gia mang theo lợi thế đến nên đương nhiên không thể ngồi yên được, vì thế mới chịu nhả ra quyên góp tiền bạc.
Tần Tranh hỏi: “Rốt cuộc chàng định sắp xếp cho Lục gia ở kinh thành thế nào?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Lục gia ở kinh thành cũng có vài người có thể dùng được, đợi sau khi đại ca đến Thanh Châu, ta sẽ cùng sắp xếp cho làm việc.”
Tần Tranh nghe y nói thế, hiểu là y sẽ không bạc đãi bên nào.
Nhưng Lục gia đến Thanh Châu lâu như vậy, Tần Tranh cảm thấy y không dùng họ là còn có nguyên nhân khác.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Trước đó chàng lạnh nhạt với phía kinh thành là muốn cảnh cáo họ ư?”
Sở Thừa Tắc khẽ nhếch môi. “Không hoàn toàn là vậy. Ta dùng Lục gia Dĩnh Châu lâu nay, bên này đã bắt đầu muốn kể công rồi. Nàng nói xem nếu ta đột nhiên dùng Lục gia ở kinh thành thì phía Dĩnh Châu sẽ thế nào?”
Tần Tranh lập tức trợn tròn mắt. Ngay từ đầu y gạt Lục gia ở kinh thành sang một bên, trọng dụng Lục gia Dĩnh Châu chính là đã vạch mưu cho ngày hôm nay.
Lục gia Dĩnh Châu không chỉ đặt cược vào mình y mà còn có Hoài Dương Vương. Trước mắt Hoài Dương Vương thế mạnh, phía Dĩnh Châu tuy âm thầm trợ giúp họ nhưng vẫn ôm tâm lý ngồi chờ xem tình hình thế nào. Bên đó dám vượt mặt y đưa Lục Cẩm Hân đến đây là đã chạm vào giới hạn của y.
Bây giờ nếu y chuyển sang dùng Lục gia kinh thành tức là cho Dĩnh Châu một lời cảnh cáo, khiến họ cảm thấy nguy cơ trước mắt.
Dù gì tuy những sản nghiệp ngoài sáng của Lục gia kinh thành đã bị phong tỏa nhưng lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa, chắc chắn họ vẫn có không ít tài sản ngầm.
Nếu phía Dĩnh Châu còn không chịu chi chút nào thì những gì họ làm trước đó chính là trải đường cho Lục gia kinh thành.
Còn Lục gia kinh thành, sau khi bị lạnh nhạt khá lâu thì nhuệ khí đã mất, họ và phía Dĩnh Châu tuy là người một nhà nhưng vẫn âm thầm phân cao thấp. Để có thể đứng vững bên cạnh Sở Thừa Tắc, chắc chắn họ sẽ dốc hết sức phò tá.
Nghĩ thông điểm này, Tần Tranh phải xuýt xoa một hơi.
Hành động này của y, dựa vào Tần Giản để khiến Lục gia kinh thành làm việc cho mình, lại có thể cảnh cáo Lục gia Dĩnh. Châu. Toàn bộ tình hình đều nằm trong sự dẫn dắt của y cả.
Tần Tranh nhìn Sở Thừa Tắc, nói: “Trên đời này có chuyện gì mà chàng không tính toán được không?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô. “Nàng.” Y chỉ đáp một tiếng, ánh nến chiếu vào làm ánh mắt y sâu thẳm.
Tần Tranh ngẩn ra. Gió lùa vào từ khung cửa chưa được đóng chặt, ngọn nến trên bàn lay động dữ dội.
Môi cô từ từ nở nụ cười. “Vậy thì lạ quá.”
“Lạ gì?”
“Chàng chưa từng tính kế thiếp, sao biết thiếp sẽ không rơi vào bẫy của chàng?”
Lần này đến lượt Sở Thừa Tắc nín thở, công văn trên tay cũng không xem được nữa, y gạt những văn kiện, thẻ trúc sang một bên, khom người nhấc cô ngồi lên bàn.
Tần Tranh phải vịn hai tay vào bàn mới ngồi vững. Y ngồi rất gần, tay nắm cằm cô, mặt gần như dán sát vào mặt cô khiến hai bên có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. “Nàng cố ý hả?”
Từ “hả” được kéo dài, tông hơi cao mang theo vẻ khiêu khích như có như không.
Tần Tranh chống thẳng người, đến sát bên tai y, hơi thở nhẹ nhàng. “Chẳng phải tại điện hạ nói trước ư?”
Sở Thừa Tắc biết cô cố tình trêu ghẹo mình nhưng bàn tay đang chống lên bàn vẫn không kiềm chế được, nổi gân xanh đầy.
Y cụp mắt nhìn dung nhan hoàn mỹ trước mặt, hàng mi dài như lông chim che bớt ánh nến, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Y rất hiếm khi để lộ ánh mắt đầy áp bức và có tính công kích như thế. Tần Tranh vô thức rụt người lại nhưng Sở Thừa Tắc siết hông cô càng chặt hơn.
Thường sau khi tắm rửa, Tần Tranh không búi tóc lên nữa, lúc này mái tóc dài xõa tung trên vai. Vì hai tay chống phía sau, chiếc áo choàng màu tím trượt sang hai bên làm lộ ra chiếc váy ngang ngực màu trắng bên trong. Đôi vai mảnh mai, vòng eo thon thả, làn da nõn nà, nốt ruồi son trên xương quai xanh chính là thứ cuối cùng làm y mất lý trí.
Tần Tranh không kịp kéo vạt áo lại liền bị đè gáy lại, hôn tới tấp.
Trong lúc hỗn loạn, bút nghiên đều bị gạt xuống đất.
Tần Tranh nghe những tiếng leng keng vang lên, nghe mà giật mình. Sợ người hầu đi vào, cô đẩy vai Sở Thừa Tắc nhưng không cách nào đẩy ra được.
Y vùi đầu vào lòng cô, hơi thở nóng rực.
Tần Tranh không ngờ y lại không kiềm chế được như thế, lúc này giống như thế cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành nhỏ nhẹ dỗ dành: “Thiếp giúp chàng…”
Người Sở Thừa Tắc nóng phừng, Tần Tranh không đẩy được y ra đành dùng luôn cả chân. Tắm rửa xong cô không mang tất, lại đang ngồi trên bàn nên chân vừa văn đạp vào ngực y.
Sở Thừa Tắc vốn ôm cô một lát đã ổn định một chút, nay thấy đôi chân trần trắng nõn của cô dưới lớp váy thì không nhịn được, há miệng cắn một cái như để phát tiết.
Lực cắn không mạnh nhưng đủ làm Tần Tranh rùng mình, giọng cũng run run: “Chàng không chê bẩn à?”
Công bằng mà nói, đôi chân cô quanh năm không gặp mặt trời, bình thường ra ngoài cũng có xe ngựa nên làn da còn mềm mại trắng trẻo hơn cả bàn tay, như là một miếng đậu hũ khiến người ta cầm vào là không nỡ buông.
“Có khi nào ta chê nàng chưa?” Sở Thừa Tắc thấy cô phản ứng như vậy thì xấu xa xoa nhẹ mu bàn chân cô.
Quả nhiên cô lại run lên, mắt cũng long lanh nước mắt. “Sau này thiếp không trêu chàng nữa, chúng ta huề nhau nhé.”
Sở Thừa Tắc chưa từng thấy cô như vậy, y nuốt nước miếng, thuận thế từ mu bàn chân nõn nà của cô hôn một mạch lên trên.
Trước ngày hôm nay, Tần Tranh chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ mất mặt như vậy.
Cô bị y làm cho khóc.
Sở Thừa Tắc dùng khăn lau nước trên khóe miệng, hỏi cô: “Thật sự khó chịu đến thế sao?”
Tần Tranh hoàn toàn không muốn để ý đến cái người làm việc xấu nhưng mặt vẫn đường hoàng nghiêm túc. Cô đỏ mặt, thả làn váy nhăn nhúm xuống, đi vào phòng tắm.
Đợi cô về lại, Sở Thừa Tắc đang ngồi bên bàn, những thứ lộn xộn đã được dọn dẹp gọn gàng, trước mặt đặt một chồng công văn trông lạnh lẽo và nghiêm túc, ai mà ngờ được vừa trước đó thôi y từng làm ra những chuyện gì.
Tần Tranh gần như không dám nhìn cái bàn kia.
Thế mà có người không cho cô được như ý, còn hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Làm sao trả lời câu hỏi này đây?
Cô chỉ có thể lườm y.
Tối hôm ấy tâm trạng của Sở Thừa Tắc rất tốt, trước khi đi ngủ còn ôm Tần Tranh hôn vài cái.
Tần Tranh đẩy mặt y ra. “Chàng súc miệng chưa đó?”
Sở Thừa Tắc véo lên hông cô vài cái, buồn cười bảo: “Ta không chê, nàng chê bản thân mình à?”
Tần Tranh nằm trong chăn, mặt đỏ như con tôm.
Sở Thừa Tắc ôm lấy cô, khẽ thở dài: “Xấu hổ thế kia à?”
Tần Tranh không biết trả lời thế nào, chỉ dùng đầu dụi vào vai y.
Sở Thừa Tắc hôn lên mép tai cô. “Sau này nếu nàng không thích thì ta sẽ không làm những chuyện quá trớn nữa.”
Còn có cam đoan làm được hay không thì y không bảo đảm.
Chính cô không biết lúc hai mắt cô rưng rưng sương mù khiến người ta muốn làm cô khóc đến cỡ nào, tốt nhất là khóc thành tiếng, mà thật tình là y cũng đã làm vậy.
Có những chuyện không thể nghĩ, nghĩ đến là lại nảy sinh dục vọng.
Y hôn nhẹ lên tai, lên gáy Tần Tranh. “Mưa tạnh ta sẽ rời khỏi Thanh Châu, có chuyện gì không quyết định được thì hỏi Tống Hạc Khanh, cũng có thể viết thư cho ta. Ta đã sắp xếp riêng cho nàng một người đưa thư, đừng để hắn nhàn rỗi.”
Tần Tranh lén mở mắt. Quả nhiên mưa tạnh là sẽ đánh Hộ Châu và Mạnh Quân ư?
——
Mưa to mấy ngày liền, nước sông Nguyên Giang lên cao, không ít những thôn xóm hai bên bờ bị nhấn chìm, may mà trước đó người dân đã chuyển đến những lều cứu trợ, ngoại trừ tổn thất ruộng đất hoa màu thì không có thương vong gì lớn.
Đây không coi là thiên tai nghiêm trọng, có lão thần giàu kinh nghiệm như Tống Hạc Khanh, việc an ủi người dân, xây dựng lại xóm làng đều được tiến hành đâu vào đấy.
Tần Tranh biết sau trận lũ, đáng sợ nhất sẽ là dịch bệnh. Số lượng dân bị nạn không nhiều, dựa vào số dược thảo Triệu đại phu dẫn người của sơn trại hái trên Lưỡng Yến Sơn đủ để dùng. Để phòng bất trắc, cô sai người thiêu hủy hết số gia súc gia cầm bị chết chìm.
Ngày mưa tạnh, Sở Thừa Tắc dẫn một vạn binh mã tiến về Mạnh Quận, Lâm Nghiêu ở lại giữ thành Thanh Châu, Vương Bưu từ Từ Châu dẫn binh sang đánh Hộ Châu, Triệu Quỳ và Lục Tắc giữ Từ Châu.
Bảy vạn quân triều đình sắp tụ họp ở Giang Hoài, lương thảo dường như đã bắt đầu vận chuyển ra ngoài.
Đội quân áp tải lương thực bị mưa làm dừng nước, không thể đi tiếp, hơn nữa số binh sĩ bị phong hàn trong quân ngày càng nhiều, đây chính là lúc lòng quân dao động nhất.
Kế hoạch của Sở Thừa Tắc chính là vây đánh đội quân áp tải lương thảo. Cướp lương thảo là chuyện nhỏ, lợi dụng tinh kỳ và quân phục để ngụy trang thành quân địch, quay về Mạnh Quận, đánh Mạnh Quận mới là mục đích chính.
Tần Giản và Tần phu nhân cũng bị mưa làm chậm tiến độ, đến Thanh Châu trễ vài ngày.
Tần Tranh dẫn người, đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Nhìn thấy Tần phu nhân, cô đã hiểu tại sao thân thể này có thể xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thế này.
Tần phu nhân đã quá ba mươi nhưng khóe mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ, người bà toát ra một khí chất đặc biệt, hơn cả dung mạo khiến Tần Tranh bất ngờ: dịu dàng, khoan dung, trí tuệ khiến người ta bất giác muốn gần gũi, ỷ lại bà.
“Mẹ.” Tần Tranh đến trước xe ngựa, dìu Tần phu nhân.
“A Tranh của mẹ…” Nhìn thấy Tần Tranh, Tần phu nhân lập tức đỏ hồng hai mắt, nắm chặt tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Có lẽ tình thương của mẹ là thứ dễ làm người ta xúc động nhất. Tần Tranh bị tình cảm của Tần phu nhân làm cảm động, cô nhớ đến người mẹ ở ngàn năm sau của mình, không nhịn được cũng rưng rưng nước mắt.
“Con gầy quá.” Tần phu nhân đau lòng vỗ vỗ lên tay cô.
“A Tranh.” Sau lưng có người gọi cô.
Tần Tranh đoán là Tần Giản – ca ca của cô nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy có hai thanh niên dung mạo anh tuấn, thân hình mảnh khảnh cùng bước tới làm cô ngơ ngác.
Tần phu nhân dễ nhận ra, nhưng hai người này… ai mới là Tần Giản.
Trước đó Sở Thừa Tắc nói Sầm Đạo Khê là trạng nguyên năm Cảnh Thuận thứ mười sáu, vậy thì sẽ lớn hơn Tần Giản năm sáu tuổi.
Tần Tranh nhanh chóng quan sát hai người này. Một người khí chất nho nhã hiền hòa, phong độ nhẹ nhàng, một người thì rất gầy gò, nắm tay cũng siết chặt.
Chàng trai gầy gò trông lớn hơn chàng trai nho nhã một chút, Tần Tranh tưởng rằng đó mới là Sầm Đạo Khê, đang định gọi công tử nho nhã kia một tiếng ca ca thì bỗng thấy chàng trai gầy gò kia nhìn mình với ánh mắt đỏ hoe.
Hả? Đó mới là Tần Giản?
Tần Tranh vội vàng đổi người, gọi: “A huynh.”