Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 22




Tiêu Tứ Lang trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Ngươi vừa nãy nói, nửa tháng trước, Thẩm Thuần giết tuần phủ Gia Châu?”

“Không sai.” Nhâm Hoài Phong khẳng định nói, “Thời gian đó, vừa đúng thời gian Tiêu Diên Lễ phụng chỉ lĩnh binh đi Phong Dương quan diệt cướp, Phong Dương quan căn bản không có cướp, mà đều là người Man, cho nên Thẩm lão đầu hẳn đã dự mưu sẵn. Trong triều đình không biết có bao nhiêu người cùng phe với Thẩm gia, bằng không không thể giấu được chúng ta kĩ đến thế.”

Tiêu Tứ Lang gật gật đầu: “Ta cho rằng, Thẩm gia có người chống lưng, người mà chúng ta không thể ngờ tới. Phong Dương quan quanh năm có năm, sáu vạn binh mã trú đóng, năm, sáu vạn binh mã này đủ để ứng phó với người Man, người Man không đáng sợ, Nhị ca không hẳn lành ít dữ nhiều, ta nghĩ với năng lực của Nhị ca, chắc chắn có thể ứng phó được.”

Tiêu lão thái quân nghe thế, lắc lắc đầu, sắc mặt hết sức khó coi, cảm thấy thế cuộc Phong Dương quan cũng không mấy lạc quan.

Mà thế cuộc kinh thành càng nguy hiểm hơn nhiều, năm đó □□ Hoàng Đế chính là dùng chiến thuật chạy gấp rút ngàn dặm đến thẳng kinh thành, đặt xuống một nửa giang sơn, vây chết Hoàng Đế tiền triều trong Hoàng cung, nếu như Thẩm gia lại xem mèo vẽ hổ, kinh thành bên này cơ hồ không chống đỡ được.

Huống chi, còn có Thận quận vương nằm vùng ở kinh thành, thế cuộc ngàn cân treo sợi tóc, một bước cũng không thể đi sai.

“Tây Bắc mười vạn quân Tiêu gia, muốn trở về sợ cũng phải chờ thêm hơn mười ngày, nước xa không cứu được lửa gần, chiến tranh qua quá lâu, triều đình quen sống yên ổn đã sớm quên những ngày gian nguy, bây giờ kinh thành không một chút đề phòng, thực sự là thời cơ tốt để đánh lén.” Tiêu Tứ Lang càng phân tích càng thấy sợ.

“Trước tiên vẫn phải đem năm vạn nhân mã ở Phong Dương quan chuyển trở về chống đỡ mấy ngày, ta nhớ Thủ tướng Phong Dương quan, là tiểu sư đệ của Nhâm lão Bá gia?” Tiêu Tứ Lang hỏi Nhâm Hoài Phong.

Nhâm Hoài Phong nào biết việc này, trên mặt một mảnh mờ mịt.

Tiêu Tứ Lang cũng không hi vọng hắn biết, bằng ấn tượng nói rằng: “Người kia tính tình trầm ổn, lời ít ý nhiều, với thuật dụng binh rất có kiến giải [1], nếu có Nhâm Tam công tử làm thuyết khách, hắn chắc chắn sẽ không theo Thẩm gia.”

[1] có hiểu biết và đưa ra ý kiến

Nhâm Hoài Phong lắc đầu, từ chối: “Ta không làm thuyết khách.”

“Vì sao?” Tiêu Tứ Lang không rõ.

“Ta đi Phong Dương quan, không phải đi thuyết phục hắn, ta muốn mang Tiêu Diên Lễ về, ta có dự cảm, ta còn không đi, hắn thật sự sẽ chết.”

Tiêu Tứ Lang nói: “Nhị ca không vô năng như ngươi nghĩ, xúc tu của Thẩm gia có duỗi cũng chưa dài tới mức ấy.”

Nhâm Hoài Phong lắc đầu, “Hắn cũng không cường đại như ngươi nghĩ.”

“Ta không để ý ai làm Hoàng Đế, ta chỉ quan tâm Tiêu Diên Lễ có hay không có nguy hiểm. Tiêu Tứ Lang, Tiêu lão thái quân…”

Nhâm Hoài Phong khom người làm một đại lễ, “Kinh thành xin nhờ hai vị, Phụng An Bá phủ ba trăm nhân khẩu, kính xin hai vị tranh thủ giúp đỡ.”

“Nhâm gia Tam tiểu tử…” Tiêu lão thái quân kêu một tiếng.

Nhâm Hoài Phong sâu sắc nhìn Tiêu lão thái quân, đột nhiên vén vạt áo bào trước, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Lão thái quân, người là anh thư, cũng là mẫu thân vĩ đại. Dù người biết rõ Phong Dương quan là đầm rồng hang hổ, người vẫn đồng ý để nhi tử của người đi, bây giờ ta nghĩ làm, không phải đi thuyết phục thủ tướng Phong Dương quan vào kinh Cần Vương, chỉ là muốn mang nhi tử của người về.”

“Nếu như không thể mang hắn về, ta cũng sẽ không trở lại.” Nhâm Hoài Phong dập đầu lạy trên mặt đất, Tiêu lão thái quân ướt viền mắt.

“Bảo vệ quốc gia, là bổn phận của Tiêu gia. Thẩm gia phạm thượng làm loạn, gây hại cho dân, tội đáng muôn chết. Binh sĩ Tiêu gia ta đứng mũi chịu sào, dù phải chết, cũng quyết không chối từ.” Tiêu lão thái quân mím môi, một mặt nghiêm túc, không nhìn thấy lo âu và bi thương dù chỉ một chút..

Nhâm Hoài Phong lần thứ hai dập đầu, “Quốc gia thiên hạ, với Hoài Phong mà nói quá mức xa xôi, Hoài Phong chỉ cầu một người là Nhị gia, vọng lão thái quân tác thành.”

Ngày đó Nhâm Hoài Phong từ Phụng An Bá phủ rời đi, liền không trở về nữa, Trư Mao bị lão quản gia sai tới Tiêu gia truy hỏi, Tiêu gia không trả lời cụ thể, chỉ nói Nhâm tiểu Bá gia đã sớm rời Tuyên Ninh Hầu phủ.

Người không thấy, cũng không ai biết đi nơi nào.

Trư Mao nói: “Tam gia sợ không phải đi Phong Dương quan chứ?”

Lão quản gia thở dài: “Chỉ sợ đúng vậy.”

Phong Dương quan cách xa kinh thành, gấp rút chạy tới cũng phải mất đến năm ngày. Nhâm Hoài Phong một khắc đều không nỡ ngừng lại, bớt một ngày một đêm, đến nơi, đầu óc choáng váng suýt té từ trên lưng ngựa xuống.

Gặp Thủ tướng Phong Dương quan Tạ Tào, Tạ Tào còn không tin người nọ là Phụng An Bá phủ tiểu Thế tử.

Mãi đến khi Nhâm Hoài Phong lấy lệnh bài tượng trưng thân phận ra, Tạ Tào hỏi hắn: “Tiểu Bá gia ngàn dặm xa xôi đến Phong Dương quan làm gì?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta đến tìm Tuyên Ninh Hầu, hắn ở đâu?”

Tạ Tào lộ ra một tia ngượng nghịu, không lên tiếng, Nhâm Hoài Phong nhận ra không đúng, vội vã truy hỏi: “Làm sao, xảy ra chuyện gì?”

“Tuyên Ninh Hầu, hắn, mất tích.”

“Cái gì!!??” Nhâm Hoài Phong khiếp sợ, “Chuyện khi nào, mất tích ở đâu?”

“Khoảng chừng năm ngày.” Tạ Tào hồi tưởng lại, năm ngày, đại khái chính là thời điểm Nhâm Hoài Phong rời khỏi kinh thành.

“Tuyên Ninh Hầu hắn tiến vào Khi Diêu sơn, ta đã ba lần phái nhân mã vào núi tìm hắn, đều không thu được gì, trong đó có đến mấy chục tên lính cũng không thấy tung tích.” Đối với những người mất tích ở Khi Diêu sơn, Tạ Tào đã không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Khi Diêu sơn có độc, có vào, không có ra.

Cái gọi là có độc, là kịnh độc, không thuốc nào chữa được, không nơi nào có thể trốn.

Nhưng Nhâm Hoài Phong không tin, hắn cảm thấy Tiêu Diên Lễ chắc chắn sẽ không chết như vậy, y, trừ nam chủ ra, là người lợi hại nhất, sao có thể dễ dàng bị người hại chết?

“Khoảng thời gian này trong Phượng Dương quan có gì dị thường không?”

“Tháng trước, người Man từng đến quấy rầy một lần, nhưng động tĩnh không lớn, bọn họ xưa nay vẫn vậy, thỉnh thoảng đến nháo một chút, chúng ta cũng quen rồi. Khi đó nhà ta có việc, vừa lúc nghỉ phép, phó tướng mới nhậm chức không có kinh nghiệm, liền điều một nhóm binh nhỏ lên…”

Nhâm Hoài Phong cười lạnh một tiếng, “Là thật không có kinh nghiệm, hay là có vấn đề, việc này Tạ tướng quân nên hảo hảo tra rõ, người bên cạnh có vấn đề, sớm muộn cũng hại ngươi mất mạng.”

Tạ Tào thở dài một hơi, “Ta cũng không nghĩ tới, hắn xuất thân từ quân Thẩm gia.”

“Quả nhiên!” Nhâm Hoài Phong mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh như đao.”Hiện nay đâu?”

“Thỉnh thần thì dễ tiễn thần khó, huống chi bây giờ quân Thẩm gia ngông cuồng vô pháp vô thiên, ta định chờ lúc Tuyên Ninh Hầu hồi kinh, đem chuyện này uỷ thác hắn giúp, không ngờ… Bọn họ vậy mà, đến Tuyên Ninh Hầu cũng dám ám hại!”

Nhâm Hoài Phong nghe được trọng điểm, “Có ý gì? Nói tỉ mỉ một chút!”

Tạ Tào đụng tới người Phụng An Bá phủ, nào có gì giấu giấu diếm diếm, nhớ trước đây hai vị ca ca của Nhâm Hoài Phong đợi tại Phong Dương quan hơn mười năm, Tạ Tào nhìn thấy người nhà họ Nhâm tự nhiên thấy thân cận hơn.

Đơn giản đem toàn bộ điều mình nhìn thấy nghe thấy tưởng tượng suy đoán, một mạch nói hết.

“Tiểu Bá gia, đừng trách ta nghĩ nhiều, ta hoài nghi Tuyên Ninh Hầu mang đến 10 ngàn binh mã kia, chỉ e có tới năm phần mười người có lòng dạ khác, Tuyên Ninh Hầu là bị người mình hại.”

Nhâm Hoài Phong giờ khắc này dị thường bình tĩnh, hắn đi tới nơi này, đã chuẩn bị sẵn sàng nghe tin xấu, bây giờ nghe được, trong lòng càng nảy lên một loại cảm giác quỷ dị.

“Tuyên Ninh Hầu có chuyện nơi nào?”

Tạ Tào nói: “Ngoài Phong Dương quan mười dặm, dải đất sườn núi.”

Nhâm Hoài Phong hừ lạnh một tiếng, “Thật sự con mẹ nó đúng là nơi tốt!”

Ở chỗ Tạ Tào không quá một canh giờ, Nhâm Hoài Phong chuẩn bị một chút, tùy tiện nhét hai cái bánh màn thầu với nước, vừa nuốt khỏi cổ họng, tiếp tục khởi hành.

Tạ Tào khuyên hắn: “Khi Diêu sơn thực sự không vào được, lão Bá gia cũng chỉ còn một nhi tử ngươi.”

Nhâm Hoài Phong nói: “Cõi đời này cũng chỉ có một Tiêu Diên Lễ, sống hay chết, ta đều phải tìm bằng được hắn.”

Ban đêm giá lạnh, Tiêu Diên Lễ gần như hôn mê, khắp toàn thân không có nơi nào hoàn hảo, tất cả đều là vết thương. Y trải qua không dưới mấy chục đợt chém giết, may mắn sống sót, nhưng do mất máu quá nhiều dẫn đến đầu váng mắt hoa cùng lạnh giá, khiến y gần như sắp mất đi ý thức.

Y chỉ có thể hướng sâu trong Khi Diêu sơn đi, mặt sau là truy binh, trước mắt là sương mù mông lung, y không biết do thị lực mình bị hao tổn, hay do nguyên nhân gì khác, không thấy rõ.

Ban đầu y còn để lại ký hiệu, đến lúc sau đến khí lực làm ký hiệu cũng không có, căng thẳng cao độ kéo dài  cùng vết thương toàn thân gây sốt cao khiến ý thức của y càng ngày càng tê dại, khoảng chừng đến hai ngày ba đêm chưa gặp lại sát thủ.

Này không biết là tốt hay xấu, y chỉ biết, thời gian vào núi đã tám, chín ngày, y không kiên trì nổi nữa, có lẽ sẽ chết ở chỗ này.

Bất quá nơi này phong cảnh ngược lại vô cùng tốt, làm nơi chôn thây, cũng không thiệt thòi.

Chỉ là… Y nhắm mắt lại, trước mắt phảng phất xuất hiện một cảnh tượng, đó là thời điểm còn rất nhỏ, khi phụ thân y vẫn còn.

Y ở trong phòng đọc sách, đại ca y luyện võ trong sân, Tam đệ y bò trên đất, Tứ đệ y còn khóc trong nôi.

Y nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười, cuộc đời hơn ba mươi năm đầu, cơ hồ đều là phụ thân và đại ca chống lên cái nhà này, mãi đến tận lúc hai nam nhân đều ngã xuống trên chiến trường, liền đến phiên y, bây giờ, đến phiên Tứ đệ y.

Y bỗng nhiên lại nhớ tới ngày đó ở kinh thành thi Hội, có nam nhân trẻ tuổi đứng đối diện cao giọng ngâm thơ: “Vừa thấy Tiêu Lang sai lầm chung thân, không gặp Tiêu Lang cả đời sai lầm.”

Âm thanh lưu luyến, rồi đến chất giọng đầy khí phách.

Cái người kia là ai, tên gọi là gì, dung mạo ra sao.

Tiêu Diên Lễ liều mạng mà suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một gương mặt, y thấy rất rõ, chính là cái người kia.

Nhâm Hoài Phong!

“Tiêu Diên Lễ, mở mắt ra, nhìn ta một cái đi!” Nhâm Hoài Phong lớn tiếng gọi bên tai Tiêu Diên Lễ, kêu đến đau họng, ho khan hai tiếng.

“Ngươi chết, ta tìm ai nói lí lẽ, ta thích ngươi lâu như vậy, ngươi đến chút phản ứng cũng không có, ta thiệt thòi lớn rồi!” Nhâm Hoài Phong vỗ vỗ mặt Tiêu Diên Lễ, lại lay mí mắt của y, “Ngươi mở mắt nhìn ta một chút a!”

“Ta nhìn đây.” Tiêu Diên Lễ nhỏ đến mức không thể nghe thấy mà giật giật hầu kết, cũng không biết lời này Nhâm Hoài Phong có nghe thấy hay không, đuôi mắt giương lên, Nhâm Hoài Phong cao hứng nửa ngày.

Kéo Tiêu Diên Lễ hướng trên lưng, “Ngươi lúc thường không phải đĩnh đạc uy phong lắm sao, hiện tại đến bước chân cũng không nổi?”

“Ta vẫn là lần đầu tiên gần ngươi đến vậy, ngươi nói hai ta có phải cũng coi như có quan hệ xác thịt.”

“Tiêu Diên Lễ a, ngươi nói hai ta lúc này nếu có thể ra ngoài, ngươi có phải sẽ đến trước mặt Thiên gia cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn, không vì cái gì khác, mà vì hai ta.”

Nhâm Hoài Phong khà khà cười khúc khích, “Ta cảm thấy ngươi cũng thích ta, ngươi nói ta nói đúng không.”

Tiêu Diên Lễ treo trên lưng Nhâm Hoài Phong, buông hai tay xuống trước ngực Nhâm Hoài Phong, đột nhiên giật giật, mất công tốn sức nâng lên, khẽ chạm vào mặt Nhâm Hoài Phong, ghé vào lỗ tai hắn khàn giọng nói: “Nghĩ hay lắm!”

Nhâm Hoài Phong vẫn cười, cảm thấy Tiêu Diên Lễ chọc hắn một chút khí lực cũng không có, mềm oặt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng lúc ở Tiêu gia nâng kiếm muốn giết hắn, người này làm gì còn khí lực cầm kiếm a.

Tiêu Diên Lễ ma sát khẽ ngón tay, cảm giác mặt Nhâm Hoài Phong gầy hốc hác đi, cộm tay cực kì.

“Thả ta đi, ngươi ở kinh thành cho tốt, hà tất đến?”

Nhâm Hoài Phong dừng lại, thở dốc một hơi, “Kinh thành lúc này còn không biết chống nổi hay không đây, ta đợi ở kinh thành, còn không bằng đợi ở đây. Vạn nhất bị lão già khốn nạn Thẩm gia kia cùng tiểu hỗn đản bắt được thiên đao vạn quả [2], ngươi cũng biết ta đem nữ nhi nhà bọn họ chỉnh không nhẹ, Hầu phu nhân nhà ngươi bị điên, một nửa là do ta.”

[2] chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây

Tiêu Diên Lễ từ trong cổ họng phát ra hai tiếng ý tứ hàm xúc không rõ mà cười, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Trên người ta quá nhiều tổn thương, không thể ra ngoài, mình ngươi đi thôi, mặc kệ ta.”

Y nói rất chậm, Nhâm Hoài Phong cũng rất kiên nhẫn nghe.

Mãi đến tận khi y nói xong hồi lâu, Nhâm Hoài Phong cũng không nói gì.

Như là hắn đang suy tư, Tiêu Diên Lễ kỳ thực nhìn không rõ lắm, khắp toàn thân y có quá nhiều vết thương, có vết bị nhiễm trùng, lại mất máu quá nhiều, khiến cả người y trong trạng thái sốt cao, ý thức cơ hồ sắp không chống đỡ nổi nữa.

Nhâm Hoài Phong không biểu tình gì, vô cùng bình tĩnh mà trả lời một câu: “Được.”

Tiêu Diên Lễ tựa hồ thả lỏng một chút, chỉ nghe Nhâm Hoài Phong còn nói: “Ngươi thừa nhận ngươi thích ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, để ngươi lại mình ta đi, Tiêu Diên Lễ, ngươi có thừa nhận không?”