Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 23




Đứng trước thời khắc sinh tử, mới có thể cực kỳ rõ ràng người bên cạnh này đối mình rốt cuộc mang theo tình cảm thế nào.

Nhưng mà thời khắc sống còn, con người cũng rất dễ sản sinh ảo giác.

Nhâm Hoài Phong và Tiêu Diên Lễ làm vào trầm mặc, thoạt nhìn giống như không còn khí lực nói nữa.

Không biết qua bao lâu, đôi môi Tiêu Diên Lễ giật giật, như là muốn nói gì.

Nhâm Hoài Phong bỗng nhiên lên tiếng: “Ta không thể ném ngươi không quản, ngươi nếu như không ra ngoài được, ta cũng chạy không thoát. Sương mù xung quanh có độc, Khi Diêu sơn sở dĩ có vào mà không có ra, có lẽ nguyên nhân do sương mù này.”

Nhâm Hoài Phong chếch gò má, tránh né ánh mắt Tiêu Diên Lễ, đến cùng vẫn cảm thấy lúng túng.

Tiêu Diên Lễ không tiếp tục nói nữa, Nhâm Hoài Phong cũng không nhiều lời, khoảng chừng hơn nửa ngày, Nhâm Hoài Phong nhận ra Tiêu Diên Lễ có gì không đúng, hắn buông người ra xem, hình như đã hôn mê, mất ý thức.

Vào lúc này, dù cho ngủ Nhâm Hoài Phong cũng không yên lòng, huống chi hôn mê.

Ý thức Tiêu Diên Lễ đứt quãng, thỉnh thoảng nghe Nhâm Hoài Phong đang gọi y, nếu y có sức lực thì đáp một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt. Bỗng nhiên y cảm giác Nhâm Hoài Phong nhét vào trong miệng y vài thứ, thường thường là chất lỏng ôn nhuận, có lẽ tìm được nguồn nước, hoặc là quả dại trên cây.

Không biết qua bao lâu, y phát hiện ánh sáng chói mắt, giương mí mắt, cảm giác có chút khí lực.

“Đây là đâu?” Y hỏi.

Nhâm Hoài Phong ngược lại nghe được thanh âm của y, lập tức trả lời: “Chúng ta ra ngoài rồi, lát sẽ tới Phong Dương quan, lúc đó có đại phu trị bệnh cho ngươi, ta cũng yên lòng.”

“Ồ.” Tiêu Diên Lễ không tâm tình gì, “Ta ngửi thấy có mùi máu tanh.”

Nhâm Hoài Phong ngơ ngác, “Nào có, sao ta không ngửi thấy?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Phong Dương quan rất có thể xảy ra chuyện rồi.”

Nhâm Hoài Phong ừ một tiếng, đi về phía trước hai bước, quả nhiên trong một bụi cây thấy thi thể binh lính.

Thi thể còn ấm, nhưng đã không còn thở, chứng tỏ vừa mới chết không lâu, nếu là một hồi chém giết, nói không chừng còn có người sống.

Nhâm Hoài Phong thả Tiêu Diên Lễ xuống, cẩn thận giấu sau bụi cây.

Sau đó một thân một mình cẩn thận đi ra ngoài, mùi máu tanh rất đậm, hắn nghe có người đang dùng âm thanh ồ ồ hô hấp, hắn chạy qua.

“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Người kia dùng con ngươi đã không còn linh hoạt nhìn Nhâm Hoài Phong phút chốc, rốt cục trong trí nhớ loang lổ hỗn độn một đời lay ra một bóng người, thần sắc hắn nhất thời hiện ra vẻ hết sức kích động, duỗi tay nắm lấy cánh tay Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong theo bản năng định rụt về sau, cuối cùng nhịn được để hắn bắt.

“Tiểu Bá gia, Tạ Tướng quân phụng chiếu Cần Vương, Lâm phó cùng người Man cấu kết, Phong Dương quan hiện nay đã bị người Man công phá, tiểu Bá gia đừng đi về phía trước, bị người Man bắt được sẽ giết chết không cần luận tội.” Người binh sĩ kia tốn một hồi sức lực thật lớn, mới đem một câu nói nói đầy đủ.

Nhâm Hoài Phong một bên nghe, một bên đẩy ngón tay của hắn ra, xoa xoa cánh tay.

Chau mày, hỏi: “Tạ Tào đâu?”

Người binh sĩ kia chỉ lắc lắc đầu, rốt cuộc nói không ra lời, không lâu lắm, người liền không còn khí tức.

Nhâm Hoài Phong quay đầu đi tìm Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ còn có thể kiên cường chống đỡ, hắn không nói một lời đem Tiêu Diên Lễ hướng trên lưng nhấc lên, hai tay siết cánh tay Tiêu Diên Lễ, chân Tiêu Diên Lễ kéo lê trên đất.

Nhâm Hoài Phong một bước đi một bước nghỉ, hai người dò dẫm tiến lên.

Sau đó bọn họ tìm được một con ngựa, Nhâm Hoài Phong xé áo ngoài, làm một sợi dây dài chắc chắn, đem Tiêu Diên Lễ quấn vào trên lưng của chính mình.

Hai người cưỡi ngựa một đường lao nhanh, nơi bọn họ cần đến là kinh thành.

Nếu như kinh thành bị vây hãm, thì bọn họ cùng chết, nếu như kinh thành còn nằm trong tay Thiên gia, thì bọn họ cùng sống.

Có lẽ trời cao cuối cùng vẫn quan tâm bọn họ, lúc con ngựa này chạy đến sức cùng lực kiệt, người ngồi trên lưng ngựa cũng gần như muốn hôn mê, một đội lính tuần tra ngoài kinh thành phát hiện ra bọn họ.

Thời điểm người bị đưa đến Tuyên Ninh Hầu phủ, sắc mặt Nhâm Hoài Phong tái nhợt không có chút hồng hào, lông mày vẫn cứ nhíu chặt, Tiêu Diên Lễ vẫn cứ quấn vào phía sau Nhâm Hoài Phong, hôn mê bất tỉnh, trên môi dính máu, có lẽ do lục phủ ngũ tạng bị thương nghiêm trọng, hộc máu.

Tiêu lão thái quân và Tiêu Tứ Lang cùng tới cửa tiếp người, thấy gia tướng từ trên xe ngựa khiêng hai người xuống đến, sợi dây vải thắt giữa hai người còn chưa tháo, không khỏi thắc mắc: “Chuyện gì xảy ra, vải kia  sao còn không nhanh chóng mở ra, siết bệnh nhân chặt sao có thể tốt?”

Lính tuần tra đi theo có chút khó khăn: “Lão thái quân, không phải chúng ta sơ sót, mà vì vị Nhâm Tam công tử kia không cho chúng ta tới gần.”

Nói liền hướng Tiêu lão thái quân làm mẫu, chỉ cần có người tới gần Tiêu Diên Lễ, Nhâm Hoài Phong liền theo bản năng mà phản kháng, không cho bất luận người nào đem Tiêu Diên Lễ mang đi.

Tình cảnh này khiến người nhìn thấy chua xót, một người phải coi trọng một người khác đến mức nào, mới có thể tại thời khắc gần như hôn mê, hình thành động tác theo bản năng như vậy.

“Nhưng cột như vậy cũng không phải biện pháp a, lão Tứ, ngươi đi nói cho hắn biết, bọn họ an toàn. Chỉ cần Nhâm Hoài Phong ý thức được điều này, sẽ không căng thẳng không chịu buông lỏng như thế.” Tiêu lão thái quân điểm danh Tiêu Tứ Lang, Tiêu Tứ Lang mặc dù không nói lời nào, dùng vũ lực chế phục Nhâm Hoài Phong cũng thừa sức.

“Nhâm Tam, ta là Tiêu Tứ Lang, thả Nhị ca ta ra, không thì ta sẽ đánh ngươi, nghe không? Các ngươi đã đến kinh thành, đến cửa Tuyên Ninh Hầu phủ rồi, còn có gì không yên lòng? Ngươi muốn cùng ta dây dưa, trở ngại tới việc Nhị ca ta trị thương, lúc đó Nhị ca ta có mệnh hệ gì, chính là tội lỗi của ngươi. Ngươi hối tiếc không kịp, biết không?”

Nói như thế mấy lần, Nhâm Hoài Phong một chút phản ứng cũng không có, Tiêu Tứ Lang thẳng thắn cũng không nói nữa, trực tiếp bắt đầu.

Không ngờ sau đó, Nhâm Hoài Phong không có bất kỳ động tác chống cự nào, hóa ra thực sự nghe được.

Nhâm Hoài Phong và Tiêu Diên Lễ đều được đưa vào Tuyên Ninh Hầu phủ, hai gian phòng, cách nhau một bức tường.

Tiêu lão thái quân mời đại phu tốt nhất trong kinh thành, cùng ngự y quanh năm ở trong phủ, tới xem bệnh cho hai người Nhâm Tiêu.

Đại phu kiểm tra vết thương của Tiêu Diên Lễ, vọng, văn, vấn, thiết [1] mà chẩn đoán một phen, thần sắc nghiêm túc, Tiêu lão thái quân truy hỏi: “Sao rồi?”

[1] phương pháp y học cổ truyền; vọng: nhìn, quan sát; văn: nghe tiếng, ngửi khí vị; vấn: hỏi; thiết: sờ nắn.

Đại phu trả lời: “Chính như lão thái quân nhìn thấy, vết thương trên người Tuyên Ninh Hầu thực sự quá nhiều quá nghiêm trọng, lại không được trị liệu đúng lúc, bây giờ thương thế tăng lên, thật sự là khó nói.”

Tiêu lão thái quân nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đại phu còn nói: “Lão phu khó có thể tưởng tượng, Tuyên Ninh Hầu như thế nào mang theo thương thế nặng như vậy, từ Phong Dương quan đuổi về, ý chí Hầu gia tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh. Huống chi…”

“Huống chi cái gì?”

“Bọn họ tiến vào Khi Diêu sơn.” Đại phu lấy ngân châm từ trên huyệt vị Tiêu Diên Lễ xuống, chỉ thấy ngân châm đen kịt, có kịch độc.

“Đây là độc ở Khi Diêu sơn, bọn họ vậy mà từ Khi Diêu sơn ra, lão phu…” Đại phu không dám tin tưởng, kích động đến gần như rơi lệ, lại tiếp tục tra xét một phen, “Có điều độc Khi Diêu sơn này, khó giải.”

Độc Khi Diêu sơn, tất nhiên khó giải, đây là việc thiên hạ đều biết, mọi người tại sao tiến vào Khi Diêu sơn rồi không ra được, chính là vì Khi Diêu sơn có độc.

Khi Diêu sơn quanh năm bao phủ một mảnh sương mù, tối tăm không thấy ánh mặt trời, dễ lạc đường vòng quanh, hơn nữa sương mù này từng giây từng khắc xâm nhập vào thân thể sơn giả, rất nhiều người không kiên trì được hai ngày, đều ngã xuống.

Nhâm Hoài Phong và Tiêu Diên Lễ có thể đi ra, đã là kỳ tích, sau khi đi ra còn có thể sống được đến kinh thành, càng là kỳ tích.

Tiêu lão thái quân hiểu rõ điểm này, không thể trách người khác, chỉ có thể trách nhi tử chính mình mệnh không tốt. Nếu lúc trước nàng suy nghĩ kỹ hơn, sẽ không có kết quả ngày hôm nay, kỳ thực nàng dù ít nhiều đoán được, có thể vẫn không ngăn cản, nói tới nói lui, đều là lỗi của mình.

Đại phu theo Tiêu lão thái quân đến căn phòng cách vách xem Nhâm Hoài Phong, ngự y vậy mà cởi hết y phục của Nhâm Hoài Phong, chỉ thấy hắn cả người cũng đều là vết thương, mà thương thế so với Tiêu Diên Lễ còn nhiều hơn. Duy nhất khiến người nhìn thấy giật mình, là trên hai cánh tay hắn che kín một đạo lại một đạo vết cắt, đều không có vảy kết, có vẻ còn rất mới, như là mấy canh giờ trước mới vừa thụ.

“Chuyện gì thế này?” Tiêu lão thái quân không hiểu hỏi.

Tiêu Tứ Lang xem qua vết thương, nói: “Những thứ này đều là vết cắt, không giống người khác gây nên, sợ là Nhâm Hoài Phong tự mình làm.”

“Hắn… làm gì?” Tiêu lão thái quân thông minh cực kỳ, rồi lại không dám nghĩ sâu.

Kết hợp với vết máu mới trên môi Tiêu Diên Lễ, chân tướng không khó suy đoán.

Tiêu Tứ Lang nói: “Bọn họ không có đồ ăn, cũng không có nước uống, thương tổn của Nhị ca ta xem qua, thời gian bị thương khá lâu, sợ là trước khi tiến vào Khi Diêu sơn đã bị thương, nếu như Nhâm Hoài Phong không dùng biện pháp này, sợ Nhị ca kiên trì không đến bây giờ.”

“Cách gì?” Tiêu lão thái quân theo bản năng muốn hỏi rõ, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã siết chặt.

Tiêu Tứ Lang nói: “Dùng máu cứu người.”

Nhâm Hoài Phong biết Tiêu Diên Lễ không ăn không uống còn bị thương nặng, không tiếp tục kiên trì được, bất đắc dĩ ở Khi Diêu sơn không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng máu của mình đút tới miệng Tiêu Diên Lễ. Chỉ vì hắn mất máu quá nhiều, thân thể càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy.

Sau khi ra khỏi Khi Diêu sơn, Phong Dương quan không đi được, những nơi khác hắn không tín nhiệm, hơn nữa với chấp niệm lúc trước, hắn nhất định phải mang Tiêu Diên Lễ về, hoảng hoảng hốt hốt thẳng đến kinh thành mà đi. Trên đường tất nhiên cũng dùng cách cũ, có lẽ mấy canh giờ trước, Nhâm Hoài Phong còn đút máu cho Tiêu Diên Lễ một lần.

Tiêu lão thái quân gần như rơi lệ, hốt hoảng mà lưng cúi thấp, nàng không biết tâm tư tình thâm nghĩa trọng đến tột cùng nào, mới có thể vì một người khác mà không tiếc tất cả như thế.

“Trước kinh thành đồn đại, lão phu còn khịt mũi coi thường, không ngờ Nhâm tiểu Bá gia si tình đến vậy, đúng là hiếm thấy!” Đại phu cảm khái một tiếng, rồi giúp Nhâm Hoài Phong kiểm tra thân thể, bỗng nhiên di một tiếng, lộ ra thần sắc khó có thể tin.

“Chuyện gì kinh ngạc như thế?” Tiêu Tứ Lang hỏi.

Đại phu cả kinh lắc đầu liên tục: “Chuyện này… Nhâm tiểu Bá gia không phải dùng máu cứu người, mà là dùng máu trị độc!”

Tiêu Tứ Lang không hiểu, “Có ý gì?”

Đại phu nói: “Tuyên Ninh Hầu có lẽ được cứu rồi.”