Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 21




“Không thể.” Tiêu Diên Lễ kiên quyết phủ quyết.

Nhâm Hoài Phong cũng không nhụt chí, tiếp tục nài nỉ: “Nhị gia, ngươi xem ta đây nghe lời không dính người, có muốn tỉ mỉ cân nhắc hay không?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Nói hưu nói vượn nữa, thì tự mình ngoan ngoãn cút ra ngoài.”

Nhâm Hoài Phong cười hì hì, chạy hết một vòng thư phòng, lượm trên bàn sách một quyển sách, “Đạo đức kinh?”

Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng, lại nghe Nhâm Hoài Phong hỏi: “Là kinh phật sao?”

Tiêu Diên Lễ không nói: “…”

Nhâm Hoài Phong lật hai trang, lúc này mới chợt hiểu ra: “Hóa ra là lão tử viết, Nhị gia đọc thật nhiều sách, lợi hại, lợi hại!”

Tiêu Diên Lễ rốt cục không thể nhịn được nữa: “Đạo đức kinh ta tám tuổi đã có thể đọc làu làu, không tính là đọc nhiều sách. Ngược lại, Nhâm Tam công tử, không biết lão Bá gia những năm này vì ngươi mời tiên sinh dạy học, có phải đều quá vô dụng, dạy ngươi đến Đạo đức kinh cũng không biết.”

Nhâm Hoài Phong không để ý, da mặt vẫn dày như thường: “Đừng nói Đạo đức kinh, ta ngay cả Tam tự kinh cũng không biết. Con người ta đây, phóng túng tự do nghề nào cũng giỏi, chỉ có đọc sách viết chữ, thật sự không có thiên phú, sao sánh được với Nhị gia tài hoa lừng lẫy a!”

Tiêu Diên Lễ im lặng không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nhâm Hoài Phong lật sách một lát, chưa gì đã chán, đưa tay bới lung tung mấy bức họa trong vại.

Vại đựng họa của Tiêu Diên Lễ hình tròn, bụng vại đầy đặn, phía trên là một bức họa đứa bé dưới cây thông, bút pháp thanh nhã, rất phù hợp tính cách của Tiêu Diên Lễ.

“Đừng lộn xộn!” Tiêu Diên Lễ đột nhiên chặn lại nói.

Tay Nhâm Hoài Phong vừa đặt lên một quyển họa, hắn dừng một chút, cười nói: “Biết ngay là vẽ người trong lòng.”

Đến cùng vẫn không động, sắc mặt Tiêu Diên Lễ khó coi, đại khái lúc đêm khuya vắng vẻ, con người ai cũng dễ dàng dỡ xuống lớp ngụy trang, lộ ra chút khuôn mặt thật.

“Là một bộ bút tích quý, phá huỷ thì đáng tiếc.” Tiêu Diên Lễ giải thích một câu.

Nhâm Hoài Phong hứng thú: “Bút tích của vị đại gia nào, mở ra cho ta nhìn xem?”

Ngoài miệng dù nói như thế, trên tay lại không có động tác.

Tiêu Diên Lễ không nói gì, dùng trầm mặc từ chối.

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta nhớ hồi trước ta từng đưa ngươi một bộ danh họa, ngươi vứt đi đâu rồi? Bộ đó so với đa số bút tích cũng quý lắm, ngươi đừng dùng làm giấy đi cầu nha. Kỳ thực dùng làm giấy đi cầu cũng không sao, đưa cho ngươi, ta luôn luôn không đau lòng.”

Tiêu Diên Lễ trầm mặc như trước, y hơi nghiêng người sang, nhìn bát bảo các trong thư phòng, trên ngọc khí có một bức do Nhâm Hoài Phong đưa, chỉ là Nhâm Hoài Phong người này hay quên, nhìn nửa ngày cũng không nhận ra.

Nhâm Hoài Phong thấy Tiêu Diên Lễ không để ý đến hắn, cũng lười nói chuyện, tự thưởng thức các loại vật trên bàn sách của Tiêu Diên Lễ, trời sinh một đôi mắt thị lực quá tốt, lại cố tình bỏ qua một vật.

Hắn không dám tới gần vại đựng họa của Tiêu Diên Lễ, ai biết tranh này trong vại này có bao nhiêu là bút tích của đại gia, có bao nhiêu là bút tích của Tiêu Diên Lễ.

Hắn không có can đảm đến xem, sợ thương tâm.

Nhưng hắn là người biết rõ nội dung vở kịch, biết rõ nhân vật Tiêu Diên Lễ tác giả xây dựng trong đó, là một nam thứ si tình, kiếm nước mắt của toàn bộ đọc giả. Bởi vậy tình cảm Tiêu Diên Lễ dành cho nữ chủ, không dễ dàng thay đổi được, bức họa mà Thẩm Thừa Ninh nhìn thấy, chỉ sợ có liên quan với Đông Tích Thu.

Nghĩ tới đây, Nhâm Hoài Phong cảm thấy chua xót, không nhịn được mở miệng: “Tiêu Diên Lễ, nàng đã lấy chồng, cũng sắp làm mẫu thân, ngươi không thể quên nàng sao?”

Tiêu Diên Lễ đột nhiên quay người, nhìn Nhâm Hoài Phong, “Ngươi muốn nói gì?”

“Ta biết, ngươi giấu giếm được bất kỳ người nào khác, cũng không gạt được ta, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì.”

Tiêu Diên Lễ áp sát, kỹ càng nhìn Nhâm Hoài Phong: “Ngươi biết chút gì?”

Nhâm Hoài Phong cười khổ nói: “Không phải Tứ đệ muội ngươi sao?”

Tiêu Diên Lễ đột nhiên bóp lấy cổ Nhâm Hoài Phong, “Câm miệng! Không được nói hưu nói vượn!”

Cuống họng Nhâm Hoài Phong bị siết đến khó chịu, ho khan hai lần, “Vậy ngươi sẽ thích ta chứ.”

Mặc dù nơi yếu hại quyết định sinh tử bị người nắm trong tay, vị Tam gia phong lưu ăn chơi này vẫn không quên trêu đùa.

Tiêu Diên Lễ nhìn chằm chằm mặt Nhâm Hoài Phong, nhìn một lát, đột nhiên buông tay ra.

“Cút ra ngoài!”

Nhâm Hoài Phong không nhúc nhích, hắn nói: “Tối nay, ta nhất định phải có lời giải thích, Tiêu Diên Lễ, ngươi cho hay là không cho?”

Tiêu Diên Lễ cười nhạo: “Ngươi có tư cách gì tìm ta đòi?”

Nhâm Hoài Phong nhắm mắt lại, thần sắc có chút đau thương.

“Bằng việc ta yêu ngươi.” Hắn nhẹ giọng nói, âm thanh cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Tiêu Diên Lễ không biết có nghe thấy không, tiến lên một bước, thừa dịp Nhâm Hoài Phong không chú ý, đột nhiên bổ một nhát vào sau gáy hắn, Nhâm Hoài Phong nháy mắt ngất đi, Tiêu Diên Lễ đỡ lấy nửa người hắn.

Kéo hắn ra ngoài, cả người thần tình nghiêm túc, không nói một lời.

Cửa Đông Tuyên Ninh Hầu phủ mở ra, Tiêu Diên Lễ trên vai khiêng một người, bước ra ngoài.

Trư Mao nghe động tĩnh, tưởng rằng Tiêu gia có người đi ra tuần tra, định tránh đi, bị Tiêu Diên Lễ liếc mắt nhìn thấy.

“Lại đây!” Trư Mao nháy mắt bất động.

“Đưa Tam gia nhà ngươi đi!” Tiêu Diên Lễ đem người trực tiếp vứt trong lồng ngực Trư Mao, Trư Mao đẩy ra thấy mặt Nhâm Hoài Phong, “Ách, Tam gia nhà ta sao vậy?”

Tiêu Diên Lễ mặt không biến sắc nói: “Đang ngủ.”

Nói xong liền trở về, không muốn nói nhiều.

Trư Mao nghĩ mãi cũng không ra, cái kia của vị gia gia nhà mình vẫn còn hưng phấn sức lực, sao có thể ngủ? Không có khả năng lắm.

Nhưng hắn không thể đuổi theo người Tuyên Ninh Hầu phủ hỏi, không thể làm gì khác ngoài nhận lệnh mà cõng Nhâm Hoài Phong gian nan hướng Phụng An Bá phủ trở về.

“Ai u, Tam gia a, ngươi gầy quá rồi, vác lên như không vậy!”

Một chủ nhân một người hầu càng lúc càng xa, Tiêu Diên Lễ đứng ở cửa một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Đi ra.”

Trong đêm đen yên tĩnh, một bóng người cao lớn bước ra.

“Đến Nhị ca ngươi cũng giám thị?” Tiêu Diên Lễ không chút khách khí.

Tiêu Tứ Lang đi tới nơi có chút ánh sáng nhàn nhạt, nói: “Tứ đệ chỉ là quan tâm ngươi.”

Tiêu Diên Lễ không phản đối, “Tứ đệ quan tâm tới đâu rồi?”

Tiêu Tứ Lang cười khổ, “Nhị ca, ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi đối với Tích Thu…”

Còn nửa câu không nói ra được, Tiêu Diên Lễ trong lòng chấn động, cảm giác huyệt thái dương nhức nhối, đau đầu.

“Tứ đệ muội là thê tử của ngươi, cùng ta mà nói, chỉ là người nhà, ngươi không cần lo lắng.”

Càng nói, Tiêu Diên Lễ càng không biết nên giải thích thế nào.

Tiêu Tứ Lang hỏi: “Thẩm thị kia, cũng là vì nguyên nhân này mới ám hại Tích Thu sao?”

Tiêu Diên Lễ lắc đầu một cái, “Ta không biết.”

Y không đoán được động cơ của Thẩm Thừa Ninh, cuối cùng chỉ có thể nói với Tiêu Tứ Lang: “Tứ Lang, ngươi nhiều lần phỏng đoán thăm dò, chỉ sợ không chỉ vì ta, nếu muốn rõ ràng, có thể vào thư phòng ta nhìn.”

“Trong vại họa có mười ba quyển họa, vốn là mười hai quyển, sau đó có người đưa cho ta một bức, nhiều thêm một bức bút tích thực.”

“Trong mười ba quyển họa này… Có 4 quyển nhưng thật ra là hai tấm họa, bên trong quấn một tấm họa giấy, ngươi đi xem liền rõ ràng.”

Tiêu Tứ Lang không trả lời.

Huynh đệ hai người trong bóng đêm rẽ hai hướng, một người tiến vào thư phòng, một người chẳng biết đi đâu.

Sau ba ngày, Tiêu Diên Lễ mang theo 10 ngàn binh mã, rời khỏi kinh thành.

Nhâm Hoài Phong không trạch trong nhà nữa, thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ, nghe chút lưu ngôn phỉ ngữ mà bách tính kinh thành đàm luận.

Có lúc nghe đến chính mình, cũng chỉ cười cười, không hề tức giận.

Nửa tháng sau, một nam tử quần áo lam lũ rối bù vội vội vàng vàng gõ cửa Phụng An Bá phủ.

“Tiểu Bá gia, ta từ Gia Lâm quan trở về, Thẩm gia… Thẩm gia mưu phản rồi!”

Nhâm Hoài Phong nháy mắt dại ra, “Sao lại thế… Sao lại sớm nhiều như vậy?”

Nam tử chỉ lo Nhâm Hoài Phong không tin, liên tục nói thật nhiều chi tiết nhỏ, cuối cùng nói: “Thận Quận Vương Thế tử từ năm ngoái trú đóng ở Gia Lâm quan, đã sớm khống chế nha phủ Gia Châu, ban đầu còn làm bộ, nhưng hôm nay bên trong đề phòng nghiêm ngặt, một chút tiếng gió đều truyền không ra. Nửa tháng trước, Thẩm Thế tử xung đột với tuần phủ Gia Châu, chém đầu tuần phủ trước mặt mọi người, còn tự xưng Vua, chỉ sợ, chỉ sợ trong kinh thành…”

Nhâm Hoài Phong thần sắc lạnh lùng, “Chỉ sợ trong kinh thành Thận Quận Vương cũng sẽ có hành động! Sợ là muốn ép cung!”

Lão quản gia và Trư Mao bên cạnh đều hoảng hốt, “Chuyện này… Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Phải đến tìm Tiêu gia!” Nhâm Hoài Phong đầu tiên phán đoán thời gian, nam chủ Tiêu Tứ Lang còn ở kinh thành, tất nhiên có biện pháp, hắn nhất định phải tranh thủ gặp nam chủ.

Cùng lúc đó, Tiêu Tứ Lang và Tiêu lão thái quân cũng bí mật trò chuyện.

“Hôm nay Thiên gia bí mật triệu ta, nói Thẩm gia có ý đồ mưu phản, đã có động thái bức vua thoái vị, muốn ta nghĩ biện pháp đối phó Thẩm gia.”

Tiêu lão thái quân truy hỏi: “Thiên gia thật nói như thế?”

Tiêu Tứ Lang gật gật đầu, “Không sai, hai ngày nay ta tiến cung, có hoài nghi với thủ vệ trong cung, có điểm không đúng, nhưng không nghĩ tới bước này…”

“Thiên gia ở trong cung, tất nhiên mẫn cảm hơn nhiều.” Tiêu lão thái quân cảm khái nói, “Bây giờ Nhị ca ngươi không ở kinh thành, lần này chỉ có thể dựa vào ngươi. Tuyên Ninh Hầu phủ đời đời bảo vệ quốc gia, không cho phép hạng giá áo túi cơm làm xằng làm bậy, Tứ Lang, ngươi hãy yên tâm đi đi, trong nhà có lão thái bà này tọa trấn, không cần lo lắng.”

Tiêu Tứ Lang trịnh trọng gật đầu, “Đa tạ mẫu thân.”

Lai Phúc quản gia ở ngoài cửa bẩm báo: “Lão thái quân, Tứ gia, Phụng An Bá phủ Nhâm Thế tử đến.”

Không đợi Lai Phúc nói xong, Nhâm Hoài Phong đẩy cửa lớn, xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Tứ Lang và Tiêu lão thái quân.

Trên mặt hắn có một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy thật vội, không chờ ngồi xuống, liền trực tiếp mở miệng: “Thẩm gia mưu phản, ý đồ bức vua thoái vị.”

Lai Phúc vội vã từ bên ngoài cài cửa lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phảng phất cái gì cũng không nghe thấy.

Không đợi hai người Tiêu gia phản ứng, Nhâm Hoài Phong tiếp tục nói: “Nhãi con Thẩm gia kia ở Gia Lâm quan tạo phản, Gia Lâm quan quanh năm cùng Bắc Địch chinh chiến, trữ hơn hai mươi vạn tinh binh cường tướng, bây giờ toàn bộ bị Thẩm gia khống chế, một khi chỉ huy hai mươi vạn binh mã kia xuôi nam, hậu quả khó mà lường được.”

Tiêu Tứ Lang không ngờ tới mọi việc đã trầm trọng như vậy, “Tin tức này, ngươi nghe từ đâu?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Phụng An Bá phủ khắp nơi đều nằm vùng cơ sở ngầm, sáng sớm hôm nay có người chạy từ Gia Châu về, một ngụm nước cũng chưa uống đã báo tin tức này, ta vừa nghe liền chạy tới tìm các ngươi.”

Nguồn gốc tin tức không tốn nhiều miệng lưỡi, Nhâm Hoài Phong trực tiếp nói tới tính nghiêm trọng của vấn đề: “Từ Gia Lâm quan về phía Nam đến kinh thành, không có chút hiểm yếu nào, vạn mã bình xuyên, kỵ binh chỉ cần ba ngày liền có thể đánh tới ngoài cửa thành. Vì Bắc Địch sinh trưởng trên thảo nguyên, tướng sĩ Gia Lâm quan phần nhiều dùng kỵ binh làm chủ, nếu như nhãi con Thẩm gia kia có não, đầu tiên dẫn kỵ binh chạy gấp rút ngàn dặm, thừa dịp Tiêu Diên Lễ lĩnh binh ở bên ngoài, kinh thành hư không…”

Ba người đang ngồi liếc nhìn nhau, liền biết ý của đối phương.

Tiêu Tứ Lang nói: “Kinh thành bên này không đủ nhân lực, ta có thể điều động Long Hổ doanh, không tới tám ngàn người, quyền khống chế Cấm quân ở trong tay Thẩm gia, hiện nay Thẩm gia đã chuẩn bị vẹn toàn, chỉ sợ đang đợi một cơ hội.”

Nhâm Hoài Phong nghe vậy, cau mày.

“Bọn họ đang đợi Tiêu Diên Lễ chết.”