Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 20




“Vĩnh viễn kết đồng tâm?” Tiêu Diên Lễ hừ lạnh một tiếng, “Tứ đệ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

Tiêu Tứ Lang nói: “Ta biết.”

“Hoang đường đến cực điểm!” Tiêu Diên Lễ không muốn nhiều lời, dường như thật sự vô cùng tức giận, trực tiếp ra cửa.

Tiêu Tứ Lang sờ sờ mũi, thật giống bị mắng có chút thảm.

Việc của Thẩm Thừa Ninh cứ như vậy gác lại, Nhâm Hoài Phong tựa hồ cũng không muốn đi quản, kinh thành gió êm sóng lặng mà qua bảy, tám ngày, bỗng nhiên một đạo tin tức khó nghe truyền vào Tuyên Ninh Hầu phủ, vai chính lại là Tiêu gia Thế tử phu nhân.

Tiêu Diên Lễ lần thứ hai trở thành người trong miệng thiên hạ, Tiêu Nhị gia phong thần tuấn lãng là một nhân tài, tình cảm vậy mà không thuận, chính thất mất sớm, kế thất phóng đãng, bên người còn có Nhâm tiểu Bá gia không cần mặt mũi dây dưa không dứt, nếu lão Hầu gia còn trên đời, sợ cũng phải tức chết lần nữa.

Thẩm gia Quận Vương phi ngày đó đến cửa Tiêu gia, cùng Tiêu lão thái quân nói chuyện vài canh giờ, cũng không biết hai vị lão phu nhân đàm luận thế nào, thời điểm đi ra Thận Quận Vương phi một mặt hờ hững, không biểu tình gì.

“Khá lắm Nhâm Hoài Phong! Nhất định phải huyên náo đến mọi người đều biết?” Tiêu lão thái quân tức giận không thôi, nắm khăn tay vỗ mạnh lên đùi, hai người Tiêu Diên Lễ và Tiêu Tứ Lang đứng, không dám ngồi.

“Hắn thật không muốn sống nữa!” Tiêu lão thái quân nhìn về phía hai nhi tử trước mắt, “Hai người các ngươi có phải đều biết? Đều gạt ta đây, đúng không?”

Tiêu Tứ Lang do dự nhìn về phía Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ tiến lên một bước, nói rằng: “Quả thực biết.”

“Vậy ngươi còn dám mặc hắn làm xằng làm bậy?” Tiêu lão thái quân trừng Tiêu Diên Lễ, tức giận đến không ngừng thở dốc, đến cùng không sánh được lúc tuổi còn trẻ xông trận giết địch, cùng các nam nhân đánh nhau.

Tiêu Diên Lễ cụp mắt, lộ ra bộ dáng dịu ngoan, không cãi lại.

Tiêu Tứ Lang giải thích: “Việc này Nhâm Hoài Phong tới tìm chúng ta nói qua, Nhị ca lúc đó không đồng ý, sao biết được Nhâm Tam tiểu tử này không nghe khuyên bảo, hắn muốn tìm chết, người nói Nhị ca có thể có biện pháp gì?”

Tiêu lão thái quân nhìn về phía Tiêu Diên Lễ, “Diên Lễ, hiện nay làm sao làm, xem hết ở ngươi!”

Dừng một chút, Tiêu lão thái quân vỗ về vòng ngọc trắng loáng trên tay, nói: “Ta chuẩn bị trình chiếu thay Diên Lễ thỉnh phong tước vị, chắc chắn Thẩm gia sẽ ngăn cản.”

“Vì sao?” Tiêu Tứ Lang không rõ.

Tiêu lão thái quân liếc mắt nhìn Tiêu tứ lang một cái, “Ngươi nghĩ Thẩm gia là người mù hay sao? Cho dù tiểu tử Nhâm gia kia muốn bôi đen, Tiêu gia ta còn có thể thoát khỏi liên quan? Dù không phải vì Thẩm thị, họ Thẩm kia cũng sẽ không để chúng ta dễ chịu, chờ xem.”

Ước chừng Tiêu lão thái quân nói một lời thành sấm, ý chỉ Tiêu Diên Lễ thụ phong tước vị ban xuống không dưới nửa tháng, trên triều đình theo đó có thêm tin tức, đạo tặc thổ phỉ Tây Nam biên cảnh Phong Dương Quan tác oai tác quái, Tuyên Ninh hầu lĩnh binh diệt cướp.

Tiêu Diên Lễ trên triều lĩnh chỉ tạ ân, Thận Quận Vương đặc biệt tới vỗ vỗ vai y, lấy đó cổ vũ.

“Diên Lễ a…”

“Nhạc phụ đại nhân.” Tiêu Diên Lễ cung kính hành lễ.

Thận Quận Vương vội vàng nói: “Miễn lễ, miễn lễ.”

Sau đó trên dưới quan sát Tiêu Diên Lễ, không khỏi than thở: “Quả nhiên là thanh niên tuấn kiệt, tuổi trẻ tài cao a! Nếu không Phụng An Bá phủ tiểu Thế tử kia sao đối với ngươi tình nồng ý thắm như vậy!”

Tiêu Diên Lễ hơi nhíu lại lông mày, “Nhạc phụ đại nhân…”

“Không cần thiết nhiều lời.” Thận Quận Vương căn bản không nghe Tiêu Diên Lễ giải thích, “Ngươi đi Phong Dương Quan là lão phu trước mặt Thiên gia hết lòng đề bạt, ngươi cũng không nên ném mặt mũi lão phu, lão phu chờ ngươi chiến thắng trở về, đến lúc đó đích thân đến ngoài cửa thành đón ngươi. Ha ha ha ha…”

Thận Quận Vương cười đi trước một bước, Tiêu Diên Lễ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Tuyên Ninh hầu phủ.

Tiêu Tứ Lang nói: “Nhị ca, ta thay ngươi đi, ta quanh năm ở bên ngoài đánh trận, hình dáng đất đai Phong Dương Quan cũng quen biết hơn ngươi nhiều, ta đây liền tiến cung hướng Hoàng Thượng thỉnh chỉ đi.”

Tiêu Diên Lễ xua tay: “Đừng, Thẩm gia nếu muốn ta đi, đương nhiên sẽ không đồng ý ngươi thay ta đi. Huống chi, Nhị ca cũng không phải ăn chay, hà tất lo lắng ta? Ngược lại là Tứ đệ muội ở nhà mang theo hài tử, càng cần phải ngươi chăm sóc mới phải.”

“Phong Dương quan?” Tiêu lão thái quân nghe tin này, lông mày sâu sắc nhíu chặt suy tư.

“Sao vậy? Có gì không đúng?” Tiêu Tứ Lang hỏi, hắn đối với vùng Tây Nam không quen thuộc, trước kia phần lớn đều trú đóng ở đất Tây Bắc, quen biết Tây Nam biên cảnh, đại khái chỉ có các huynh đệ Phụng An Bá phủ.

Phụng An Bá phủ sớm cả nhà anh liệt, duy nhất lưu lại Thế tử, từ nhỏ chưa từng ra chiến trường, chỉ sợ đến Phong Dương Quan ở hướng nào cũng không rõ.

Tiêu lão thái quân nói: “Phong Dương Quan rất gần Khi Diêu Sơn, Khi Diêu Sơn không phải chỗ tốt, tà môn cực kì, có độc.”

“Diên Lễ, lần này đi ngươi cẩn thận một chút, đừng để trúng kế của người khác, Thẩm gia thật sự là dụng tâm ác độc, tâm địa cay nghiệt.” Tiêu lão thái quân nhớ đến Tiêu gia trưởng tử Tiêu Diên Đình, trong thần sắc lộ ra đau thương, “Bọn họ muốn dùng cùng một loại biện pháp khiến ta mất đi một nhi tử nữa, ha ha ha, không thể! Đừng hòng mơ tới!”

Đến khi Tiêu lão thái quân rời đi, Tiêu Diên Lễ hiếm thấy mà ý vị sâu xa, nói với Tiêu Tứ Lang: “Nếu ta không về được, chớ hành động theo cảm tình, chăm sóc tốt mẫu thân, Đại tẩu cùng Ngũ muội, còn có Tứ đệ muội… Để Tiêu gia trưởng tôn bình an ra đời.”

Tiêu Tứ Lang tất nhiên không chịu nghe lời bi thương này, cả giận nói: “Nhị ca, ngươi đang nói gì thế?”

Tiêu Diên Lễ lắc lắc đầu, khăng khăng nói tiệp: “Thẩm thị, đem nàng đưa đến am ni cô ngoài thành thanh tu đi, thôi, trước khi đi ta đưa nàng tới.”

Tiêu Tứ Lang nói: “Nhị ca, ngươi sao lại không có ý chí chiến đấu như vậy, nói như để lại di ngôn làm chi? Họ Thẩm kia dám động tới một cọng tóc gáy của ngươi, ta lột da hắn! Lão già vô liêm sỉ!”

Tiêu Diên Lễ đương không nghe thấy, tự mình nói: “Thẩm thị đương điên thật rồi, nàng có lúc ăn nói linh tinh, chớ dễ tin, cũng cẩn thận đề phòng, dù sao cũng là Thẩm gia nữ nhi. Còn…”

Tiêu Diên Lễ ngẩng đầu lên, nhìn về một phương trời bên ngoài tường cao gạch xanh ngói vàng Tuyên Ninh Hầu phủ, hơi kéo khóe môi, lộ ra độ cong không quá rõ ràng.

“Tên ngu xuẩn kia…”

Tiêu Tứ Lang ngẫm nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra Tiêu Diên Lễ nói tên ngu xuẩn kia đến tột cùng là ai, hẳn là cái người Nhâm gia kia?

Có thể Tiêu Diên Lễ chung quy cái gì cũng không thừa nhận, cái gì cũng không thổ lộ, đến một câu nói đều không có.

Từ lâu chưa từng nói, Tiêu Diên Lễ cũng không chịu nói, phảng phất muốn nói lại cũng không biết vì sao lại nói thế.

Tiêu Tứ Lang muốn hỏi, cũng không biết hỏi từ đâu, vì vậy đành trầm mặc.

Nguyên bản trong nội dung vở kịch không có màn diệt cướp ở Phong Dương Quan, Nhâm Hoài Phong trong lòng lo sợ bất an.

Hắn đến Tiêu phủ cầu kiến, ăn bế môn canh, đến ba lần đều chưa thấy mặt Tiêu Diên Lễ.

Dị thường như vậy, dù Nhâm Hoài Phong ngu si đến mấy, cũng biết hẳn có quỷ.

“Tiêu gia có quỷ, không biết giấu bí mật gì.” Nhân Hoài Phong nửa đêm kéo Trư Mao đi leo tường, bò trên tường viện Tiêu gia.

Trư Mao ở phía sau nâng hắn, chỉ lo hắn không cẩn thận té xuống, thật đúng là cười đến rụng răng.

“Tam gia, nghe tiểu nhân một câu, chúng ta trở về đi thôi.”

“Trở về làm gì? Ngược lại Tam gia nhà ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, còn không phải vì họ Tiêu kia? Ngươi cười nhạo ta cũng được, không giúp ta sớm sẽ chết?”

Trư Mao nói: “Chết thì không chết, nhưng ngài, ngược lại muốn cười chết người.”

“Thiếu mù tất tất, khiến bả kính [1].”

[1] đừng hỏi, mộ cũng chưa tìm thấy, không hiểu a~

Trư Mao nghe vậy dùng sức, đẩy Nhâm Hoài Phong một chút, lật lại.

“Ngọa tào!” Thấp giọng nguyền rủa chửi một câu, Nhâm Hoài Phong suýt quăng thân ngã cắm mặt xuống, từ dưới đất bò dậy, chợt thấy trước mắt sừng sững một bóng người cao lớn.

Hắn sợ đến run người, lui về sau một bước.

Thấy rõ mặt người tới, giơ ra một mặt giả cười: “Làm gì vậy, hơn nửa đêm, Nhị gia ngài đi ra ngắm trăng?”

Tiêu Diên Lễ tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Ta ngược lại muốn hỏi Nhâm Tam công tử một chút, hơn nửa đêm ở đầu tường nhà ta làm chi?”

Nhâm Hoài Phong không cần mặt mũi cực kỳ bình tĩnh mà phủi phủi bụi đất trên người, cười nói: “Đây không phải là nhớ chàng thành bệnh, tìm Nhị gia nhìn chữa bệnh mà.”

Tiêu Diên Lễ không cãi nổi hắn, chỉ nói: “Nhâm gia là võ tướng thế gia, Nhâm Tam công tử đến võ vẽ mèo cào đều không lấy ra được, bò tường ngã cắm mặt, cảnh muốn này truyền đi, chỉ sợ một đời anh danh của lão Bá gia đều bị phá huỷ.”

Nhâm Hoài Phong tiếp tục cười nói: “Ta nếu không vượt nóc băng tường, sao có thể kinh động đến Nhị gia ngài, ngươi há không phải sẽ không đi ra thấy ta?”

“Ta nói rồi, đừng tiếp tục đến trêu chọc ta, bằng không…”

“Bằng không ngươi có một ngàn loại biện pháp khiến ta không dễ chịu.” Nhâm Hoài Phong cười tiếp Tiêu Diên Lễ nửa câu sau, “Ta người này, ngươi càng không cho ta dễ chịu, ta càng sảng khoái hơn. Nếu không Nhị gia thử một chút xem?”

Tiêu Diên Lễ có thể coi như lĩnh ngộ trình độ không cần mặt mũi của người này, so với trong truyền thuyết chỉ có hơn chớ không kém, lập tức không muốn cùng hắn tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp hạ lệnh trục khách: “Không mời mà tới, Tiêu gia sợ là chiêu đãi không nổi Nhâm Tam công tử, hoặc là ngươi đến cách nào thì trở lại cách đó, hoặc là ta gọi hộ vệ Tiêu gia mang ngươi ra ngoài, ngươi chọn một cái?”

“Ta cái nào cũng không chọn, ta ngày hôm nay ngủ trên giường Nhị gia ngươi, không đi.” Nhâm Hoài Phong đùa giỡn vô lại phải kể đến hàng đầu, Tiêu Diên Lễ cảm thấy đau đầu, y không nên đi ra quản việc không đâu, lần này giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính đến làm sao cũng không xé xuống được.

Nhâm Hoài Phong dán trên người Tiêu Diên Lễ, theo đuôi Tuyên Ninh hầu Thế tử tiến vào thư phòng, đồng thời phi thường tri kỷ mà đóng cửa lại.

“Nghe nói ngươi muốn đi Phong Dương quan diệt cướp à, Đại ca ta chết ở Phong Dương Quan, Nhị ca ta giữ Phong Dương Quan mười năm, bị người Nam Man chém hơn 100 đao, mất hết máu mà chết, ở ngoài Phong Dương Quan mười dặm mà có cái sườn núi gì đó, hiện tại vẫn không tìm được thi thể. Nghe nói chỗ đó không có thổ phỉ, mà nhiều người Nam Man, người nào người nấy đều hung tàn, ăn thịt người uống máu người! Công tử trẻ tuổi tuấn mỹ tiêu sái như Nhị gia, sợ sẽ bị cướp đi làm tướng công áp trại.”

Nhâm Hoài Phong hi vọng nói cho Tiêu Diên Lễ sinh khí, ai ngờ trên mặt Tiêu Diên Lễ không biểu tình gì, cảm giác một chút cũng không nổi giận.

Nhất thời cảm thấy chán, đi thẳng vào vấn đề nói mục đích: “Ta đi Phong Dương Quan với ngươi, ngươi mang ta đồng thời…”

Nhìn sắc mặt Tiêu Diên Lễ, Nhâm Hoài Phong giơ tay phát thệ, “Ta bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngươi.”

Bộ dáng thoạt nhìn đàng hoàng trịnh trọng, lại không quá một giây phá hỏng, cà lơ phất phơ cười nói: “Ta còn có thể làm ấm giường cho ngươi, có thể đánh nhau có thể kéo quái, có thể ấm có thể cơ có thể ba ba, ngươi mang theo ta tuyệt đối không thiệt thòi.”