Lạc Thù nghe, vội vàng kéo tay Thu Nguyệt hỏi: “Thu Nguyệt tỷ tỷ, cung nữ của Tần cung chúng ta thường thì bao nhiêu tuổi được xuất cung vậy?”
“Nếu thuận lợi, bình thường hai mươi lăm tuổi đã có thể xuất cung.”
“Xuất cung rồi, muốn tìm một người tốt để thành hôn sinh con. Cũng có một số là đại cung nữ tích góp được rất nhiều trong cung, còn có thể làm mua bán.”
Thu Nguyệt nói xong, vẻ mặt ngập ngừng một chút. Lạc Thù thấy vậy, mỉm cười, hào phóng nói: “Tỷ tỷ muốn nói hoàn cảnh như ta, sau khi xuất cung sợ là không tiện tái giá đúng không?”
Tiểu cung nữ cười tủm tỉm, cũng không để ý một chút nào.
Thu Nguyệt khẽ than thở, gật đầu nói với nàng: “Xưa nay cung nữ thông phòng, vận khí tốt làm nương nương, vận khí không tốt thì đó là gần vua như gần hổ. Ngươi lại được Thiếu Đế sủng ái, cũng may Thiếu Đế còn chưa lập vương hậu, nếu không sẽ là cái gai trong mắt Hậu cung nương nương…”
“Mấy năm nữa Thiếu Đế sẽ quảng nạp hậu cung. Cho nên chi bằng nhân lúc hiện tại tích góp chút ngân lượng, an ổn chờ đến lúc xuất cung.” Thu Nguyệt thích tiểu cung nữ trong sáng này, có lòng tốt khuyên nhủ nàng.
Lạc Thù nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, đều nhớ kỹ trong lòng, hai người trò chuyện một lúc, Thu Nguyệt lại thúc giục nàng nhanh chóng đi đến Kỳ Lân điện.
Khi tiểu cung nữ đi tới Kỳ Lân điện, Thiếu Đế đang tập trung phê duyệt tấu chương, đại thái giám Triệu Đồng thấy nàng đến, gọi đồ đệ của mình, tiểu thái giám Triệu Lương kia cũng lại đây.
“Đây là cung nữ mới được cử tới Kỳ Lân điện. Từ nay về sau sẽ phụ trách dâng trà cho Vương thượng, còn ngươi xem những chuyện khác trong điện rồi phân công một chút.”
Đại thái giám Triệu Đồng nhìn y, Triệu Lương hiểu được ý của ông, đây là muốn y chiếu cố nhiều hơn một chút.
Tiểu thái giám vui vẻ gật đầu, dẫn Lạc Thù đi về phía sau rồi dạy nàng pha trà.
–
Kỳ Lân điện.
Sau khi hạ triều, Doanh Chính liền gọi người truyền Văn Tín hầu Lã Bất Vi một mình vào trong điện yết kiến.
Lã Bất Vi đến tuổi trung niên, gã học theo một số văn nhân bắt đầu để râu, tướng mạo của gã đoan trang, vuốt chòm râu mà đi tới, cho dù là ai cũng nhìn không ra gã từng là người giàu có nhất nước Triệu, một đại thương nhân nổi danh khắp các nước lân cận.
Hắn khom người hành lễ với đế vương đang ngồi ngay ngắn phía trên.
“Vương thượng, không biết hôm nay gọi thần đến có gì phân phó?”
Lã Bất Vi biết rõ còn cố hỏi.
“Hôm qua trẫm sai người đưa cho Văn Tín hầu một bức vực đồ, không biết Văn Tín hầu nhận được chưa?” Vẻ mặt Doanh Chính bình tĩnh.
Lã Bất Vi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên là vì chuyện này, thần nhận được.”
Gã không nói thêm gì.
Thiếu Đế lại kiên nhẫn hỏi tiếp: “Văn Tín hầu có đã xem kỹ chưa? Đó là Cô dự định muốn xây dựng kênh mương, kiểm soát được vùng Vị Bắc Bình Nguyên khu vực Quan Trung dẫn nước vào Lạc, biến nó trở thành nơi giàu tài nguyên thiên nhiên của Tần quốc ta, Văn Tín hầu nghĩ thế nào?”
Lã Bất Vi vuốt vuốt chòm râu, thở dài một hơi.
“Vương thượng có lòng như vậy đương nhiên là tốt. Chỉ là công trình như vậy hao phí nhân lực quá lớn, tốn quá nhiều thời gian. Công trình này là do Tiên vương tại thế đã định ra, Đại vương tuy còn trẻ, nhưng thực sự có triển vọng. Theo thần thấy, nếu thật sự khai thác đào kênh theo tuyến đường như trên vực đồ, thiết nghĩ Vương thượng nhất định có thể thực hiện.”
Trẻ con không biết gì, chưa đủ lông đủ cánh, chỉ biết lý luận suông mà thôi.
Mấy năm nay, Doanh Chính ngày càng có chủ kiến hơn, hắn cũng bất kính đối với Lã Bất Vi hơn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, đến khi lao đầu vào tường phía nam, vỡ đầu chảy máu, rồi sẽ biết tới tìm Lã Bất Vi gã xin chỉ giáo.
Văn Tín hầu cười lạnh trong lòng, trước tiên trên lời nói thổi phồng lấy lòng Doanh Chính một phen, sau đó lại nịnh nọt hỏi hắn: “Vương thượng dự định khi nào khởi công?”