Lạc Thù sửng sốt một chút, đưa lưng về phía hắn nhăn mũi, thật đúng là thời đại hoàng quyền, nàng bị hắn đ//ụ đến mức đứng không vững, còn phải hầu hạ hắn tắm rửa.
Tiểu cung nữ không tình nguyện mà lắc chuông, lại cầm một tấm vải tắm qua loa có lệ lau lưng cho Doanh Chính.
Cung điện của Doanh Chính xa hoa vô độ, một bên tẩm điện có một bể tắm nhỏ được xây bằng đá Lam Điền, bên cạnh còn có một bức tượng đá hình đầu rồng, phun ra một chút hơi nước nóng.
Thiếu Đế không thích tắm trong nước quá nóng, cho nên sai đại thái giám Triệu Đồng xách hai thùng nước lạnh đổ vào trong.
Nếu như là nàng, sẽ không thêm nước lạnh vào, ngâm mình trong nước ôn tuyền ấm nóng hổi vào mùa xuân hàn ra đầy mồ hôi mới tốt.
Lạc Thù hữu khí vô lực lau lưng cho hắn, hâm mộ mà quan sát tiểu ôn trì này.
Nàng miễn cưỡng quỳ gối bên cạnh bể tắm, một bàn tay đặt lên trên vách đá lạnh buốt, đầu ngón tay chạm tới nước suối ấm áp, lại thừa dịp Doanh Chính không chú ý, thò một bàn tay vào ngâm.
Dư quang của Thiếu Đế nhìn thấy, khẽ nhếch môi.
Chờ đến khi tiểu cung nữ lau lưng cho hắn xong, sau đó đi tới giường gỗ gần đó lấy xiêm y sạch sẽ tới thay cho hắn, khi hành lễ muốn cáo lui, bị Thiếu Đế gọi lại.
Thiếu niên cao lớn mặt không chút cảm xúc, tiện tay chỉ chỉ cái bể kia, phân phó nàng: “Bây giờ đã trễ thế này, Triệu Đồng lớn tuổi rồi, Cô không muốn truyền hắn tới gây phiền toái nữa.”
“Vừa rồi ngươi nói, sau này nhất định sẽ tận tâm tận lực không phải sao?”
Tiểu cung nữ ngơ ngác gật gật đầu.
“Cô cho ngươi cơ hội này, tối nay ngươi rửa sạch bể thay nước, ngày mai đi theo Triệu Đồng đến Kỳ Lân điện để hầu hạ.”
Doanh Chính nói xong, liền xoay người đi vào tẩm điện.
Tiểu cung nữ đứng tại chỗ một lúc, mới chợt nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
Rõ ràng là một câu cho phép nàng dùng Lam Điền trì này để tắm rửa là có thể nói rõ, nhưng lại bị Thiếu Đế một hồi nói thành thương cảm Triệu Đồng lớn tuổi, một hồi lại nói muốn nàng tận tâm tận lực hầu hạ.
Nếu dùng từ của thời đại Lạc Thù sinh sống để hình dung, có lẽ chính là một chàng trai trẻ kiêu ngạo.
Lạc Thù bị hình dung trong đầu của mình làm cho kinh hãi, lại cảm thấy thật sự có chút chuẩn xác.
Còn chưa trải qua một loạt tranh chấp sau này, cũng chưa có trục lộc quần hùng thống nhất thiên hạ.
Thiếu niên Doanh Chính, có thể nhìn thấy phong thái khí phách của hắn trong tương lai, cũng có khắc chế ẩn nhẫn, còn có khí phách hăng hái vốn có của một thiếu niên.
Doanh Chính không còn là một nhân vật chỉ là sống động trên giấy, xuất hiện trong sử sách với nhiều lời khen chê khác nhau. Thiên cổ nhất đế, bạo ngược vô đạo, những bản khắc ấn tượng đó không thể nào áp lên trên người thiếu niên Doanh Chính hiện tại.
Ở trong lòng Lạc Thù, dường như hắn càng thêm sống động hơn một ít.
Tiểu cung nữ ngơ ngác suy nghĩ trong chốc lát, rồi rất nhanh đã ném những thứ này ra sau đầu, nàng thật sự buồn ngủ, sau khi thay nước, nàng thoải mái ngâm mình trong bể nước ấm áp, được một đêm ngủ ngon hiếm có.
Đến ngày hôm sau nàng tỉnh giấc, Doanh Chính đã sớm thượng triều.
Hôm nay là ngày Thu Nguyệt làm việc.
Lạc Thù sau khi ăn mặc chỉnh tề, hỏi Thu Nguyệt về Hàm Xảo đang ở đâu.
Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nói: “Nàng ta được đưa về Cam Tuyền cung, dù sao cũng là người do Thái hậu đưa tới, nếu Thiếu Đế xử lý ở Hàm Dương Cung, sắc mặt Thái hậu cũng sẽ rất khó coi.”
Tiểu cung nữ như có điều suy nghĩ gật đầu.
Thu Nguyệt lại thúc giục nàng: “Sao ngươi vẫn còn ở đây, Thiếu Đế phân phó ngươi từ nay về sau tới Kỳ Lân điện làm việc vặt. Ta có quen biết một tỷ muội tốt khi vừa mới vào cung đang làm việc ở đó.”
“Đó là một công việc tốt.” Thu Nguyệt có chút ghen tị: “Trước mắt Thiếu Đế còn chưa quảng nạp hậu cung, đợi ngày sau trong cung có nương nương, sẽ có vô số người đến ban thưởng cho ngươi, muốn ngươi châm chước hoặc tiết lộ một chút lịch trình của Thiếu Đế.”
“Làm việc tại Kỳ Lân điện, nửa năm đã có thể tích góp được số bạc cần thiết cho chúng ta sau khi xuất cung, một số cung nữ ở Thượng Y cục, chỉ sợ mấy chục năm cũng không tích góp được, haizz.”