Doanh Chính trầm mặc.
Một bên tấm rèm nhỏ bị vén lên, tiểu cung nữ bưng trà đi vào.
Nàng dường như không ngờ rằng trong điện còn đang có người khác, đứng tại chỗ do dự một chút.
Tiểu thái giám Triệu Lương không biết là có triều thần đang yết kiến hay không, vẫn dâng trà hẳn là không có gì đáng ngại, cho nên không nói tình hình bên trong với nàng, chỉ bảo nàng bưng trà vào.
Lạc Thù đang do dự không biết mình có thể cắt ngang cuộc đối thoại của hai người hay không.
Thiếu Đế quay đầu lại, vẫy tay với nàng.
Tiểu cung nữ vững vàng đi lên phía trước, bước lên mấy bậc thang, đem trà đặt ở trước mặt Doanh Chính.
Lã Bất Vi ở dưới trướng nhìn thấy Kỳ Lân điện đột nhiên có thêm một cung nữ xa lạ, trực giác có gì đó không đúng, bày ra tư thái của trọng phụ, hỏi Doanh Chính: “Trong điện của Vương thượng có thêm một cung nữ dâng trà mới từ khi nào?”
Gã là thái phó tiên vương khâm điểm, gã quá hiểu biết về Doanh Chính, làm sao không biết người dâng trà trong điện của hắn vẫn luôn là một tiểu thái giám khác.
Hơn nữa xem thái độ của Thiếu Đế, hắn còn rất quen thuộc đối với tiểu cung nữ này.
Doanh Chính bưng trà lên nhấp một ngụm, ra hiệu cho Lạc Thù lui ra.
Tiểu cung nữ đã đi xa, loáng thoáng nghe thấy Thiếu Đế nói chuyện với Lã Bất Vi.
“Là tiểu cung nữ được mẫu hậu chọn cho Cô, Cô thấy nàng nhu thuận, nên điều đến Kỳ Lân điện hầu hạ.”
Vẻ mặt thiếu niên có chút mất tự nhiên, hàm hàm hồ hồ giải thích.
Văn Tín hầu Lã Bất Vi lập tức cười rộ lên, ra vẻ hiểu rõ, bỏ qua đề tài này.
Cũng không phải tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, chuyện này cũng biết mang theo cung nữ thông phòng mà Thái hậu ban cho ở bên mình.
Về phần vì sao, Lã Bất Vi cũng là lãng tử phong lưu, tự nhận là rất hiểu những thứ khắc sâu trong xương cốt nam nhân kia.
Gã lại nhắc tới câu nói vừa rồi kia: “Không biết Vương thượng dự định khởi công như thế nào? Việc chuẩn bị khi nào sẽ bắt đầu?”
Doanh Chính thu hết vẻ mặt của gã vào đáy mắt, khẽ mỉm cười giễu cợt, lại nhàn nhạt trả lời hắn:
“Không vội. Xây dựng kênh mương thuỷ lợi vốn là một chuyện tốn thời gian quá lâu, lại cần nhân lực, tài lực, không phải một sớm một chiều là có thể xây xong.”
“Huống chi kênh nương này ước chừng dài gần ba trăm dặm, ít thì ba năm, nhiều thì năm năm. Số lượng nhân mã cần thiết quá nhiều, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đại quân đông chinh.”
Thiếu Đế rành mạch, không nhanh không chậm trần thuật lại những điều cân nhắc lợi và hại.
Lã Bất Vi càng nghe càng kinh hãi, cảm thấy mình đã quá coi thường thiếu niên quân vương này rồi. Trong lòng hắn có kế hoạch chi tiết, căn bản không tồn tại cái chuyện đụng tường nam rồi quay đầu lại tìm gã chỉ giáo.
Doanh Chính khẽ cười một chút, nói: “Nếu là cuối cùng bởi vì quyết định của trẫm, thiếu quân nhu, hụt nhân lực, chậm trễ đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Tần quốc ta, Doanh Chính sẽ trở thành tội đồ của Doanh thị.”
Từ khi thái tổ phụ Tần Chiêu Tương Vương của hắn xuất hiện, rồi đến phụ thân của hắn là Tần Trang Tương Vương, nhất thống thiên hạ cũng là dã tâm của bọn họ.
Lã Bất Vi lại lần nữa cảm thấy thất bại, gã chắp tay, chân tình nói: “Vương thượng suy nghĩ chu toàn, nhưng nhân mã không cần phải lo lắng, chỉ cần điều một bộ phận từ dân chúng địa phương đi xây dựng kênh lạch, rồi sau đó chọn một ít tù binh có sức mạnh là được.”
“Vấn đề đau đầu nhất bây giờ chính là cần tiền tài.”
Thiếu Đế như có điều suy nghĩ, chỉ phân phó gã: “Lúc này sẽ giao cho Văn Tín hầu để tâm, ngẫm xem có biện pháp gì để có đủ sở cần. Nếu thật sự không được thì thu hoạch từ quốc gia khác, tuyệt đối không thể đả động đến tiền tài sở dự cho quân nhu chinh chiến.”
Ồ, khẩu khí thật lớn, không nghĩ ra biện pháp liền muốn thu hoạch từ quốc gia khác.
Văn Tín hầu có chút đau đầu, nhưng vẫn lĩnh mệnh lui ra.
Lúc gã đi, Doanh Chính gọi gã lại, vẻ mặt không rõ.
“Mấy lời đồn trong cung gần đây nổi lên bốn phía, Văn Tín hầu tuy là trọng phụ của Cô, nhưng cũng là nam tử dương cương, ngày sau nên ít ra vào hậu cung mới thỏa đáng, sức khoẻ của Thái hậu sẽ được Cô quan tâm.”
Lã Bất Vi dừng lại, nhanh chóng đồng ý rồi rời đi.