Hai người đi dạo một hồi lâu, xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ, nắm tay nhau, đi trên đường trở về nhà.
Lạc Thù hiển nhiên rất phấn khích, kéo tay Thiếu Đế lắc qua lắc lại, không ngờ lại có một ngày có thể đi với hắn trên đường như vậy.
Hai bên là cây dã hương, cách đó không xa là những toà nhà cao tầng, trên mặt đất là đủ loại hoa, tuy là một khung cảnh đơn giản nhưng thực sự là biểu tượng của thành phố hiện đại này.
Hắn ở trong thế giới của nàng.
Thiếu Đế dùng thần sắc bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh.
“Vương thượng, để ta cầm một ít!” Lạc Thù vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp đảo tới đảo lui, đi vòng qua bên cạnh Thiếu Đế, ghé lại gần muốn giúp hắn xách một ít túi mua hàng.
Thật sự đã mua quá nhiều.
Lạc Thù ngượng ngùng sờ sờ mũi, ai bảo nàng thấy cái gì cũng muốn giới thiệu với Thiếu Đế một lần, sau đó liền thuận tay ném vào trong xe đẩy mua sắm chứ.
Nghĩ đến cảnh tượng tính tiền vừa rồi, nàng lại nhịn không được đỏ mặt lên.
Sau khi mua đồ ăn và thịt cho bà Trang Văn Thu, nàng liền dẫn Thiếu Đế đi thẳng đến khu đồ ăn vặt và đồ uống, để cho hắn cũng nếm thử hương vị khoai tây chiên và coca.
Phải biết rằng trước kia lúc ở vương cung, nàng đã nhờ cung nhân mang đồ linh tinh từ ngoại thành vào rồi bị hắn tịch thu, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu cung nữ nắm cơ hội lấy hết can đảm hỏi hắn: “Vương thượng, có thể trả lại đồ ăn vặt cho nô tỳ được không?”
Thiếu niên không nhanh không chậm lau khô mực nước vừa hạ bút, tùy ý liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Ném đi rồi.”
Sau đó tiểu cung nữ giận mà không dám nói gì cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng phồng mặt lên lui bước đi ra.
Về sau Thiếu Đế đối xử với nàng thân thiết hơn một chút, Lạc Thù mới dám hỏi những lời lúc trước không dám hỏi: “Vương thượng, có phải đều bị ngài…” Ăn vụng?
Nàng cười híp mắt thay đổi từ ngữ: “Nếm thử rồi không?”
Chiêu thức luyện kiếm trên tay nam nhân khựng lại trong nháy mắt, rất nhanh lại tiếp tục, không để ý tới suy đoán ấu trĩ của nàng.
Rơi vào trong mắt tiểu cung nữ, nam nhân bởi vì luyện võ mà mặt phiếm hồng, mồ hôi toát ra trên trán, đều biến thành sự thể hiện chột dạ của hắn, không nói lời nào là vì duy trì uy nghiêm của đế vương, trong lòng nàng đã đưa ra kết luận.
Vương thượng thích đồ ăn vặt.
Lúc này có cơ hội, nàng liền lôi kéo hắn, vơ vét một mớ trong khu đồ ăn vặt, lẩm bẩm trong miệng: “Vương thượng hẳn là thích ngọt, cái này, còn cái này.”
Nàng nói, còn ngửa đầu muốn hắn đáp lại.
Thiếu Đế nhìn những đồ ăn vặt sặc sỡ trước mặt, chỉ cảm thấy hoa mắt, xua tay: “Cô sao cũng được.”
Sau đó có một đứa trê ở bên cạnh, đại khái chỉ cao bằng bắp chân Thiếu Đế, hâm mộ nhìn về phía nam nhân được nhét đầy khoai tây chiên thạch trái cây phô mai que trong lòng, lúc bị mẹ nó kéo đi, còn ba bước quay đầu lại một lần.
Đứa trẻ quá nhỏ, trong mắt lộ rõ sự hâm mộ.
Thiếu Đế rũ mắt, ý thức được điều gì đó, khẽ cau mày, đỡ eo thiếu nữ còn đang ngồi trên mặt đất chọn đồ ăn vặt, cứng ngắc nói: “Không cần.”
Lạc Thù không hiểu cho lắm, nhìn xe đẩy đầy ắp: “Đúng là có hơi nhiều.”
Nàng kéo hắn đi tính tiền, thừa dịp Thiếu Đế không chú ý, lại giống như trộm cướp, vội vàng từ quầy hàng gần nhất tùy tiện cầm hai cái hộp nhỏ đưa cho nhân viên thu ngân thanh toán.
Kết quả nhân viên thu ngân ngẩng đầu đôi tình nhân trước mặt một chút, ấn tượng rất sâu sắc khi thấy một xe đẩy hàng lớn như vậy, số lượng không nhỏ, đều là cô gái trả tiền, chàng trai giống như đang suy nghĩ xuất thần, một chút phản ứng cũng không có.
Nhân viên quầy cũng không biết ngầm mặc định điều gì, quét mã thanh toán xong, không để ý đến Lạc Thù vừa mới trả tiền, lại quay sang nam nhân bên cạnh nói: “Thưa anh, vừa rồi thanh toán xong, vẫn còn hai hộp này chưa tính tiền.”