Nhân viên quầy kêu vài tiếng, Thiếu Đế nghe vậy, nhận lấy liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt có chút hoang mang, hiển nhiên là không biết đó là cái gì.
Không chờ hắn mở miệng, Lạc Thù đã đỏ mặt cầm điện thoại di động thanh toán tiền.
“A, tôi sẽ trả, để tôi.”
Nàng vội vã cất kỹ, kéo Thiếu Đế chạy trối chết dưới ánh mắt có chút hận rèn sắt không thành thép của nhân viên thu ngân.
Lúc này, nàng chủ động muốn giúp Thiếu Đế xách một ít túi đồ trên tay, lại bị hắn bất động thanh sắc mà tránh đi.
Thiếu Đế nhìn chằm chằm con đường phía trước, “Nắm tay ta là được rồi.”
–
Đến khi về tới nhà, mẹ Lạc mỉm cười tiến lên đón: “Đã về rồi, để mẹ nhìn xem mua cái gì?”
Trang Văn Thu cầm một ít đồ để lát nữa nấu, Lạc Thù cất những thứ khác vào trong tủ lạnh và ngăn tủ, nhân lúc mẹ Lạc quay người lấy rổ rau, giấu kỹ đồ vừa mua, sau đó ôm một đống đồ ăn vặt trở về phòng.
Thiếu Đế khoanh tay đi theo.
Hai người cùng ở tầng ba, nhưnh bị ba mẹ Lạc nghiêm túc yêu cầu trước khi kết hôn, không cho phép ngủ chung một phòng.
Cho nên lúc này, nam nhân chỉ dựa vào cửa phòng nàng, rũ mắt xuống nhìn động tác vội vã của nàng, không bước vào một bước.
Thiếu Đế chú trọng những chi tiết nhỏ này, tiểu cung nữ lại hoàn toàn không thèm để ý, ôm những đồ ăn vặt lại đi vào trong phòng của hắn, tìm vị trí mình thích, kích động kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
“Vương thượng, nếm thử đi, ngon hơn so với mấy món ăn vặt mà ngài lấy đi của ta trước đó.
Nàng cười híp mắt, lời nói ra lại khiến Thiếu Đế nghẹn một chút, không biết nói cái gì cho phải.
Hắn cảm xúc không cao, cầm kẹo nàng nhét vào trong tay, trầm mặc một hồi, hỏi nàng, “Vừa rồi ngươi lấy cái gì trước khi rời khỏi siêu thị?”
Vành tai trắng nõn của thiếu nữ ửng đỏ, cắn môi ấp úng, “Chỉ là một ít đồ dùng sinh hoạt thôi, ta cảm thấy có thể sẽ hữu dụng.”
Nàng nói, còn nhìn hắn với đôi mắt long lanh ướt át.
Từ khi đến hiện đại, hai người đều bị cấm d//ục rất nhiều ngày, độ tuổi huyết khí phương cương, nam nhân gần như là sẽ có phản ứng ngay khi ôm lấy nàng.
Có khi Thiếu Đế sẽ che giấu một chút, sau đó bị Lạc Thù cảm nhận được, hắn ngay cả mượn cớ che đậy cũng lười làm, thỉnh thoảng Lạc Thù không được tự nhiên muốn tránh đi, hắn cũng thần sắc nhàn nhạt ôm chặt nàng vào ngực.
Lời này của nàng mơ hồ, Thiếu Đế nghe không hiểu, nhưng ý của một gã say không phải ở chỗ rượu, chỉ là lời nói mà thôi, hắn cũng không truy cứu sâu xa, chỉ là như có điều suy nghĩ gật gật đầu, mím môi lại hỏi: “Nơi này, phải làm sao để có tiền?”
Lời này của hắn vừa nói ra, Lạc Thù gần như hiểu ra ngay lập tức.
Thiếu Đế đối với cách làm của nhân viên thu ngân kia có chút để ở trong lòng.
Hắn từng là đứa con bị vứt bỏ của Triệu quốc, lại từng là đế vương vô thượng, nhìn thấy nhân sinh bách thái, gian quyền triều đình.
Lòng người ra sao, nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt là có ý gì, những việc này hắn vừa nhìn là hiểu ngay.
“Hừm, Vương thượng…” Thiếu nữ suy nghĩ một chút, không nói những lời như an ủi hay những câu khác, chỉ là thật lòng trả lời vấn đề của hắn: “Ở nơi này, nếu muốn kiếm tiền thì có thể đi làm, hoặc là làm kinh doanh.”
“Không có gì khác với lúc ở Tần quốc cả.”
“Vương thượng muốn kiếm tiền à?” Lạc Thù nghiêng đầu, có chút khó xử hỏi, “Thế nhưng ngài không có giấy tờ tuỳ thân, ở chỗ này làm cái gì cũng cần cái đó, chính là thứ mà quá khứ ra vào cửa thành rất khó làm.”
Thiếu Đế rũ mắt, khẽ nhíu mày trầm tư.
Lạc Thù ôm cánh tay hắn, dán mặt lên vai hắn, nhỏ giọng đề nghị: “Vương thượng, ngài không cần phải lo lắng về việc này, nhà ta có rất nhiều tiền, ta có thể nuôi ngài.”
Thiếu nữ vừa nói xong, Thiếu Đế mặt không cảm xúc nhìn nàng chằm chằm, Lạc Thù còn chưa có cảm giác gì, vỗ vỗ ngực nhỏ, bảo đảm nói: “Thật.”
“Cái này gọi là ăn cơm mềm?” Hắn tập võ, thính lực cũng không phải người thường, đi xa hơn mười mấy mét cũng nghe được những lời của nhân viên quầy bàn tán sau lưng.
Trông đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, ăn cơm mềm, toàn dựa vào bạn gái trả tiền!