Tuy nói Thiếu Đế không giống người thường, thích nghi với cuộc sống hiện đại cũng rất dễ dàng, nhưng luôn có một số điều khắc sâu vào trong xương cốt đã thành thói quen, rất khó thay đổi lập tức.
Ví dụ như tên gọi.
Lạc Thù không muốn Thiếu Đế vẫn luôn buồn chán ở trong nhà, làm theo hướng dẫn trên mạng và học được rất nhiều cách búi tóc đơn giản hằng ngày, đi ở bên ngoài cũng sẽ không khiến người ta chú ý.
Sáng sớm ngày cuối tuần, nàng tỉnh dậy liền kéo Thiếu Đế luyện kiếm trong sân về phòng, chỉnh trang cho hắn một chút, nói là muốn dẫn hắn ra ngoài đi một lúc.
Trang Văn Thu đang tưới hoa trong sân thấy thế, vội vàng gọi hai người: “Tiểu Thù, hai đứa sắp ra ngoài, nhân tiện đi ra chợ mua chút đồ ăn giúp mẹ, lát nữa mẹ còn có văn kiện cần xử lý, không đi được.”
“Vâng!” Thiếu nữ vẫy tay ra sau, sảng khoái đồng ý.
Trên đường đi, Lạc Thù kéo ống tay áo hỏi hắn: “Vương thượng, ngài có biết ta thích ăn cái gì không?”
Nàng nói, rất mong chờ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thiếu Đế cụp mắt liếc nhìn nàng một cái, ừ một tiếng, nhưng không nhiều lời.
Sau đó chỉ nghe thấy nàng nói với vẻ rất cao hứng: “Nhưng không cho phép gạt ta, lát nữa đến chợ, ngài đi chọn đi, để ta kiểm tra xem có phải thứ ta thích ăn hay không.”
Quả nhiên.
Hắn lắc đầu, sớm đoán sẽ là như vậy.
Lạc Thù muốn giúp hắn thích nghi với hoàn cảnh nơi này, dạy hắn dùng sản phẩm điện tử, dạy hắn cuộc sống hằng ngày ở đây, không cần học, chỉ cần biết là được.
Nhưng trong lòng nàng xúc động và băn khoăn không ít, từ góc nhìn của hắn suy nghĩ, luôn cảm thấy hắn từng là đế vương cổ đại chí cao vô thượng, nắm trong tay vương quyền nên tới nơi này cũng chẳng quen thuộc chút nào, cho nên vẫn thường cẩn thận, sợ bản thân vô tình nên khiến hắn cảm thấy chênh lệch.
Tiểu cung nữ vẫn là tiểu cung nữ kia.
Vẫn đem những điều đó của nàng, đáng yêu, chút tâm cơ ít còn hơn không vào việc này.
Thiếu nữ hoặc là nghịch ngợm, hoặc là làm nũng, hoặc là giả bộ đáng thương, chung quy là muốn mượn lý do nài nỉ hắn giúp đỡ, hoặc là nói… Ừm, quan hệ nam nữ của thế giới này đúng lý hợp tình nói:
“Ở nơi này của ta, trước ngày lễ bạn trai sẽ dùng phần mềm mua sắm chọn quà cho bạn gái! Ngài không muốn sao? Có phải Vương thượng không thích ta không?”
“Ngươi không thể không thích ta. Nơi đây chỉ có ta và ngài, không có công chúa, cũng không có tú nữ.”
Tiểu cung nữ vừa rồi còn tội nghiệp nằm trên đùi hắn đòi quà, nói tới đây còn đắc ý nhướng mày, cau mũi.
Trong lời nói đầy ghen tuông, Thiếu Đế nghe vậy cười một tiếng ngắn ngủi.
Có chút ý cười nhạo.
Người nằm trên đùi hắn nghe được tiếng cười này lập tức nổi giận, đưa tay túm nhẹ mái tóc dài đang xoã xuống ở một bên để tỏ ra bất mãn.
Thiếu Đế mặc kệ nàng quậy, đến khi nàng chơi một hồi mệt mỏi, mới nói: “Có thì sao, không có thì sao, mãi mãi chỉ có Cô với ngươi.”
Hắn vẫn luôn tự xưng là Cô.
Trong ấn tượng chỉ có rất ít khi mới có thể xưng ta, cũng là phần lớn khi ở một mình với Lạc Thù.
Cho nên lúc này, dưới cái nhìn tò mò của mọi người xung quanh, nam nhân thân hình cao lớn đi tới gian hàng nhỏ, dừng chân lại, chỉ vào cà rốt trong sọt, lạnh nhạt nói: “Chủ quán, cho Cô một ít cái này.”
Chủ quán là một người dì lớn tuổi, sửng sốt một chút, nhưng cũng không để trong lòng, “Được rồi!”
Nói xong liền nhanh nhẹn gói đồ, “Cậu bạn, mấy thứ này đủ chưa?”
Thiếu Đế ngẩn ra, khẽ gật đầu rồi nhận lấy.
Căn bản không cần nàng nói nhiều lời, tầm mắt của hắn lướt qua muôn hình muôn vẻ loại người, đợi đến khi đứng trước một quầy hàng nhỏ tiếp theo, Thiếu Đế mở miệng liền chuyển thành: “Ông chủ, gọi cho ta một ít thức ăn này.”
Đã đến nơi đây, một số vấn đề trong cuộc sống hằng ngày cần phải ngụy trang, nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ rất bài xích.
Đôi mắt Lạc Thù sáng lên, ngoại trừ trả tiền thì tò mò đứng ở bên cạnh nhìn, không nói chen vào, chỉ là dọc theo đường đi đều nắm chặt tay Thiếu Đế.