Tầng hai nhìn qua không quá cao, nhưng phải đến khi tự mình ngã như này mới biết rằng, cũng chỉ là “nhìn qua” mà thôi.
Hơn nửa đêm bị xe cứu thương kéo đến bệnh viện, rồi phải bận bịu lo làm các thủ tục cho một người xa lạ. Mãi mới xong xuôi, Tạ Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn cái chân bó thạch cao trước mặt, trong đầu toàn là trách nhiệm hình sự và tranh chấp dân sự.
Người thiếu niên nằm trên giường bệnh mặc đồng phục Nam Cao, lúc này cậu ta cũng không chớp mắt ngó chằm chặp Tạ Ninh.
“Cậu ở bên Dương Trừng.” Đối phương khẳng định.
Tạ Ninh cúi đầu, ngó trên người mình rõ là đang mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái.
“Ừ.” Cậu cứng nhắc gật đầu, bị thiếu niên nhìn chăm chú vậy có hơi mất tự nhiên.
Chủ yếu do ánh mắt kia quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cậu không cách nào liên tưởng được với cái người mới mười phút trước thôi còn thảm thiết kêu đau.
“Cậu biết tôi sao?”
Thiếu niên xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt lảng tránh trả lời: “Từng nhìn thấy cậu mặc đồng phục về nhà. Yên tâm, cái chân này không liên quan tới cậu đâu, cũng tại tôi đứng không vững.”
Tạ Ninh trợn tròn mắt: “Tức là mấy ngày nay tiếng động ngoài cửa sổ đều do cậu…trèo tầng?” “Tôi đi làm thêm về muộn quá, mấy hôm trước nghe bà Lý bảo cậu có hỏi qua về công việc của tôi, đoán là có thể đã làm phiền đến cậu.” Nói đến đây, cậu ta như có hơi ngượng ngùng, liếc mắt thật nhanh nhìn Tạ Ninh một cái: “Tầng ba thôi mà, tôi ở tầng trên cậu, trèo lên thì bắt buộc phải đi qua (phòng cậu), không nghĩ là vẫn có tiếng động.”
“…Hóa ra là vậy.”
Chưa bao giờ ngờ tới âm thanh kỳ quái quấy nhiễu nhiều ngày qua lại có nguồn cơn như thế này, Tạ Ninh tâm trạng phức tạp không nói nên lời. Đừng nói là quỷ quái hay gì, ngay cả ăn trộm cũng là tưởng tượng mà thôi.
Nghĩ mới thấy, mỗi đêm người này đều trèo qua cửa sổ phòng cậu, cũng đúng mấy hôm đó tiếng tầng trên mở cửa biến mất. Nếu bình tĩnh ngẫm lại chút thì có thể phát hiện ra ngay mối liên hệ ở đây, chỉ đành trách do cậu quá hoảng sợ, đầu óc bị mấy cái gì đâu choán hết.
Mà cho dù là tầng ba, ngày nào cũng hơn nửa đêm trèo tầng thì quá là điên rồ!
Tạ Ninh không khỏi nhìn đến đôi tay rõ ràng từng khớp xương của cậu ta lộ ra bên ngoài ống tay áo, không phải là quá trắng, còn có mấy sẹo mờ cùng vết chai mỏng, rất phù hợp với sự điên cuồng của chủ nhân.
Cơ mà nhìn cái bộ dạng kêu gào vừa rồi của cậu ta, có vẻ như rất mẫn cảm với cảm giác đau, thế mà ngày nào cũng dám tối lửa tắt đèn học theo Spider Man.
Tầm mắt Tạ Ninh lại rơi xuống cái chân trái đang phải bó bột kia, vốn dĩ cảm thấy đây không thể tính là lỗi của mình, nhưng đến lúc này lại đột nhiên không xác định rõ được.
Dù sao cũng là do lúc nói chuyện phiếm với bà cụ ở tiểu khu cậu lại tò mò hỏi thêm một câu, tên này mới không đi cửa trước nữa. Ý định trèo tầng ban đầu chỉ là vì không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nhưng nguyên nhân té ngã thì cậu cũng không thoát khỏi có liên quan.
“Hay là chúng ta chia đôi tiền thuốc men đi.” Tạ Ninh càng nghĩ càng áy náy: “Tôi cũng có trách nhiệm mà.”
Nếu Tạ gia vẫn có điều kiện như xưa thì Tạ Ninh chắc chắn sẽ không ngần ngại cung cấp cho đối phương phương thức trị liệu tốt nhất.