Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 42




Cũng may, tuy là thế giới trong sách nhưng kiến thức ở cao trung gần như tương đồng với thế giới hiện thực. Trước khi xuyên đến đây cậu đang học năm ba cao trung, cộng với ký ức của nguyên chủ từ ba năm đầu, không khó để tiếp thu kiến thức trong sách giáo khoa.

Trong thâm tâm cậu vẫn luôn tồn tại hy vọng có thể trở về, nhưng Tạ Ninh cũng không buông bỏ chuyện học tập. Chẳng qua hiện giờ vẫn còn mối quan hệ với vai chính, ngày thường sẽ khó trảnh có chút phân tâm.

Dạo gần đây cậu vô tình bị rơi rớt không ít môn, trước kia còn có thể hỏi học bá bàn trước mấy câu. Mà bây giờ, đừng nói là Diệp Tuyên căm ghét bị quấy rầy, ngay cả vấn đề đơn giản Tạ Ninh cũng không tài nào mở miệng được.

Nhớ tới Diệp Tuyên, sắc mặt Tạ Ninh không khỏi sa sút, con mắt vốn đang đọc sách lại bắt đầu đăm chiêu.

Vài phút sau, ánh sáng trước mắt bị bóng mờ thay thế, cậu mới giật mình hoảng hốt ngẩng đầu, theo bản năng cho rằng lại bị giáo viên bắt được lúc đang không tập trung.

“Em…Đoàn Lăng?!”

Cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu không phải giáo viên, mà vừa hay lại chính là đầu sỏ khiến mối quan hệ của cậu với học bá trở nên căng thẳng. Truyện Trinh Thám

Hai tay Đoàn Lăng đút túi, tư thái nhàn nhã trông chẳng giống học sinh, ngược lại nom như là lãnh đạo tới thanh tra trường học vậy.

“Cậu đứng ngây ra đây làm gì?”


Tạ Ninh bị khuôn mặt của hắn làm giật thót, lắp bắp nói: “Phạt, phạt đứng.”

“Ha?” Đoàn Lăng đảo mắt liếc cậu từ trên xuống dưới một cái, sau khi xác nhận không nhận nhầm người mới kỳ quái nói: “Cậu còn có gan gây sự à?”

Vừa rồi không có ai, tư thế đứng của Tạ Ninh còn rất tùy ý, mà lúc này dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Lăng, cậu vô thức thẳng lưng, dựa sát vào tường nhìn rất đạt tiêu chuẩn, sự bối rối lại xuất hiện.

Nói thế nào đi chăng nữa, đi học lại bị đuổi ra khỏi lớp thật sự có hơi mất mặt, mất một lần trong lớp thì cũng đành thôi, không ngờ còn mất thêm một lần nữa trước mặt vai chính.

“Mình không gây sự” Cậu định giải thích: “Mình chỉ ngủ thôi.”

“Ồ.”

Đoàn Lăng đáp lại coi như cho có, rõ ràng là hắn hỏi, nhưng bộ dáng thì dường như chẳng hứng thú lắm.

Cái điệu này so với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của đám học sinh cùng lớp, thì càng làm cho Tạ Ninh thấy đau trứng hơn. Cậu nghẹn đến mức không thể nhịn thêm được nữa, mới lắm miệng bồi thêm một câu: “Mình mới ngủ có một lần, còn cậu không phải ngày nào cũng ngủ à.”

Cái chân đã đi rồi chợt dừng lại, Đoàn Lăng khinh thường liếc cậu: “Tôi bị đuổi ra ngoài sao?”

“…”

Quên đi, kệ hắn ta nghĩ gì.

Tạ Ninh cam chịu đành cúi đầu xem sách giáo khoa, nhưng ngay sau đó, trang sách lại lần nữa tối sầm. Theo từng bước Đoàn Lăng đến gần, mùi hương đặc biệt kia vương đến mũi cậu.

“Đúng rồi.” Vẻ mặt Đoàn Lăng hững hờ, tầm mắt lướt qua sách giáo khoa trên tay rồi lại ngừng trên mặt cậu.

“Có gan ngủ trong lớp, thì bớt hỏi người khác mấy câu thiểu năng đi.”

Tạ Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: “Người khác?”


Nơi đáy mắt Đoàn Lăng toát ra vẻ lạnh lùng, liếc đến cái vết hơi sưng đỏ trên trán cậu, lạnh lùng biến thành bực bội, càng nhìn càng thấy chỗ đó gai mắt.

Hắn quay đầu mắng một câu, thu lại tầm mắt.

“Còn để tôi nhìn thấy cậu nũng nịu dính vào tên đó, thì cút ngay cho tôi!”



Không thể tiếp tục như vậy.

Lần đầu, cho dù Đoàn Lăng đã ném ‘mồi câu’ chia tay nhưng Tạ Ninh cũng không còn hơi sức đâu mà ‘cắn câu’. Hiện tại, cậu còn có chuyện phiền phức hơn là việc chia tay nhiều.

Nền tảng có tốt đến đâu cũng không gánh được việc dám đường đường chính chính ngủ gà ngủ gật trong lớp. Nửa tháng nữa là đến kỳ thi hàng tháng rồi, nhỡ chẳng may điểm số không tốt bị bố Tạ biết được, ông chắc chắn sẽ lại tự trách rồi nghĩ ngợi, cảm thấy mình không chăm lo tốt cho con cái.

Vào buổi tối hôm bị bắt phạt đứng, Tạ Ninh làm bài tập rồi đi tắm rửa, xong xuôi các thứ mới tắt đèn theo đồng hồ sinh học ngày thường. Nhưng cũng không trèo lên giường ngủ mà lại bật đèn bàn, tiếp tục học bổ túc.

Khi ấy, kim đồng hồ mãi mới dịch chuyển một chút, cậu đóng sách lại cái “ầm”, sau đó ra đứng trước rèm cửa.

Hai chân nhũn ra tới nơi, vì quá căng thẳng mà tim đập thình thịch như thể muốn vọt ra khỏi cổ họng. Không cần biết có phải là thần thánh siêu nhiên gì hay không, hôm nay cậu quyết tâm phải bắt đối phương bằng được.


Khoảng một giờ mười lăm, tiếng động kỳ quái lại lần nữa vang lên sau bức rèm, trong đêm khuya vắng lặng nghe càng thêm rõ ràng. Vừa như là tiếng vật gì hít thở, lại vừa như tiếng giấy nhám ma sát sàn sạt lên mặt tường, bất kể là cái gì, nhất định nguồn phát ra âm thanh đang ở ngoài cửa sổ quấy phá.

Vật cực tất phản, dưới sự sợ hãi tột độ, đầu óc Tạ Ninh trở nên trống rỗng, đôi tay vốn dĩ còn đang run rẩy giờ không còn nữa, một phát tiến lên kéo rèm cửa ra!

Ngăn cách bởi lớp kính trong suốt, hai con người, một trong phòng một ngoài phòng, bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng đồng thời hít một hơi khí lạnh.

“…!”

Đêm nay đúng hôm mười lăm, trăng sáng vằng vặc.

Thiếu niên bên ngoài trên thái dương còn dán một miếng băng cá nhân, đôi đồng tử đen nhánh hơi hơi co lại, thân là ‘thủ phạm’ mà nom còn kinh sợ hơn cả Tạ Ninh.

Có vẻ do lực chú ý bị phân tán, theo từng bước Tạ Ninh đến gần, lòng bàn chân thiếu niên trượt một cái, sắc mặt chợt biến, giây tiếp theo đã biến mất khỏi tầm nhìn.

“A!” Mồ hôi lạnh Tạ Ninh túa ra.

…Đây chính là tầng hai đấy!