Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 44




Nhưng mà từ dạo lần trước đề nghị mời Đoàn Lăng tới chơi nhân dịp sinh nhật, tiền ăn trong nhà tiêu tốn như nước chảy, tất cả là do bố Tạ muốn luyện trình nấu ăn nên cậu đành phải tính toán kỹ lưỡng các khoản.

Thiếu niên bật cười, cặp má lúm đồng tiền không quá rõ ràng lúc ẩn lúc hiện: “Đã nói không phải chuyện của cậu rồi mà, ngược lại là cậu đấy, chắc mấy hôm nay sợ lắm nhỉ.”

Có lẽ là nhớ tới bộ dáng kinh hoảng lúc Tạ Ninh kéo rèm ra, liên tưởng đến lúc cậu trốn trong ổ chăn run bần bật, thiếu niên quay đầu đi nhịn cười mất vài giây, lúc xoay người lại đã trở về dáng vẻ áy náy hết sức.

Tạ Ninh chớp chớp mắt, còn nghĩ hay mình nhìn nhầm rồi.

“Tiền thuốc men tự tôi lo được rồi, không cần chia đều đâu.”

Tuy rằng có điểm băn khoăn, nhưng người ta đã không nhận vậy Tạ Ninh cũng không cố ép: “Thế…”

Nhưng chưa kịp đợi Tạ Ninh thuận đà đáp ứng, thì thiếu niên đã cắt ngang nói thêm.

“Nhưng tôi sống cùng với với chị gái, hiện tại là vậy.” Hắn ta chống cằm chỉ cái chân bó thạch cao rồi bảo: “Sinh hoạt ngày thường có thể sẽ hơi bất tiện, hàng xóm thì bà Lý tuổi đã cao, cho nên …”


“Tôi có thể giúp cậu,” Tạ Ninh không chút do dự nói: “Nếu có gì cần giúp, cứ việc xuống tầng tìm tôi là được.”

Đôi mắt đen của thiếu niên khẽ chuyển, nở một nụ cười cảm kích với cậu.

Gián tiếp hại người ta ngã gãy chân thì cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, ở mức độ như này thì đây là giải pháp thỏa đáng nhất rồi.

Trong lòng Tạ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút: “Tôi thường tan học tầm khoảng 6 giờ, nếu có tình huống đặc thù thì sẽ về trễ hơn chút.”

Thiếu niên cười tủm tỉm gật đầu, một bộ hoàn toàn thoải mái với thời gian của cậu. “Tôi biết thời gian Dương Trừng vào học và nghỉ ngơi, tôi tan học sớm hơn cậu nửa tiếng, cũng không cách nào đi làm được nữa, chúng ta trao đổi số điện thoại đi.”

Lúc nói đến việc không thể đi làm thêm, hắn ta thở dài, vẻ uể oải thể hiện rất rõ trên mặt. Nghĩ rằng chính mình đã làm rối tung công việc của người ta, cảm giác tội lỗi trong Tạ Ninh lại quay cuồng, không thèm nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

“Được, chúng ta trao đổi số đi, có chuyện gì không tiện cứ gọi cho tôi.”


Sau khi hai người trao đổi điện thoại thêm số di động của mình vào, thiếu niên nhận lại máy, ngữ khí buông nhẹ.

“Tạ Ninh? Hình như có hơi quen tai.”

Nhíu mày suy nghĩ trong giây lát nhưng không nhớ ra được gì, hắn ta đơn giản ném việc này ra sau đầu, ngẩng lên nhìn thấy Tạ Ninh đang ngây ngốc ngó màn hình di động.

“Cậu chính là Mạnh, Mạnh…?!”

“Ồ, cậu cũng từng nghe về tôi à? Ở Dương Trừng tiếng tăm của tôi hình như không tốt lắm, nhưng cậu đừng lo lắng, trong số đó đa phần là ăn nói lung tung đấy. Bên Dương Trừng lắm trẻ trâu, đầu óc toàn có vấn đề.”

Cậu ta nghiêng đầu cười nói, đôi mắt thâm thúy, lại mang theo ánh sáng chỉ có ở thiếu niên, tựa như mặt trời lặn cùng ánh hoàng hôn rực rỡ.

“Tôi tên Mạnh Kỳ Cửu, chờ mong được thiên trường địa cửu, Kỳ Cửu. Tạ Ninh, về sau phiền cậu chăm sóc.”

….

Đối phó với âm thanh quái đản ngoài cửa sổ xong xuôi, sinh hoạt Tạ Ninh tạm coi như quay lại quỹ đạo, đúng hơn là trước khi tiếng di động vang lên, xem như đã quay lại quỹ đạo. Gần đây nhất cậu tiếp xúc với Đoàn Lăng cũng không nhiều lắm, tiến độ chia tay cứ mãi bế tắc ở giai đoạn nửa vời.