Vừa xuống xe thì Tần Sở nhìn thấy ngay mẹ Thẩm Tuấn Hào đang đứng trước căn cứ tình yêu của Sở Sở và con trai bà ấy.
Trong kia toàn hình ảnh thân mật của họ nếu bà ta nhìn thấy thì...
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh không thể để mẹ Thẩm phát hiện ra được. Như một cơn gió anh cứ thế chạy tới ngăn cản bước chân tiến bước của mẹ Thẩm.
Thấy người cần thấy, tìm người cần tìm mẹ Thẩm vội nói "Đến bệnh viện thăm Tuấn Hào đi."
"Tại sao chứ?"
Mẹ Thấm mở đôi mắt kinh ngạc không thốt nên lời, nghi hoặc nhìn Tần Sở đang đứng trước mắt "Chẳng phải hai đứa mày có mối quan hệ đó sao?"
"A... Đã từng nhưng giờ hết rồi. Cháu thích con gái, cực thích con gái."
Mẹ Thẩm khi nghe những lời nói của Tần Sở lại càng điên máu, bà túm chặt cổ áo của Tần Sở kéo xuống tầm mắt của mình "Mày nói thích con gái? Thế con trai tao phải làm sao? Vì mày mà nó tự tử, chính mày đã chút nữa hại chết nó... Giờ mày nói không thích nó nữa thì thằng con tao phải làm sao..?"
Vì quá tức giận nên mẹ Thẩm ngất đi, Tần Sở vội vàng chạy tới đỡ bà.
Cuộc hội thoại vừa rồi Tần Ca dựng xe gần đó đã nghe được toàn bộ, thấy mẹ Thẩm mất anh bảo tài xế đánh xe tới trước mặt họ và trở đi viện.
Vô tình kiểu gì lại chính là bệnh viện mà Thẩm Tuấn Hào đang điều trị.
Khi đưa mẹ Thẩm vào giường nghỉ ngơi xong thì Tần Sở định phủi mông quay về.
"Không vào thăm Thẩm Tuấn Hào à?"
"Cậu ta cũng ở trong này à?"
"Ừm"
Định không muốn đi thăm nhưng đôi chân lại không nghe theo lời mách bảo, cứ thể anh đứng trước cửa phòng của Thẩm Tuấn Hào từ bao giờ.
"Đến tận đây rồi mà không vào à?" Tần Ca ở đằng sau chọc ngoáy
"Sao anh đi theo tôi?"
"Tao đi đâu quyền tao, mày quản được à?"
Chẳng muốn đôi co với Tần Ca nữa bởi cứ hễ đôi co là hai ba con sẽ đối đầu, anh bèn đối diện với cảnh cửa, cầm nhẹ vào tay nắm. Chưa bao giờ anh thấy mình lại run như thế này...đẩy nhẹ cánh cửa thì thấy Thẩm Tuấn Hào đang yên giấc.
Thấy người ta đang ngủ cũng không muốn làm phiền định đóng cửa lại quay đi thì một thế lực mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh cửa kéo lại, giật một phát Tần Sở nằm yên ổn trong lòng của Thẩm Tuấn Hào.
Đôi mắt vừa mới ngủ dậy vẫn còn mờ mờ nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần thì Thẩm Tuấn Hào mới biết đây là sự thật không phải mơ.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà Tần Sở cũng không hề đẩy ra tránh né Thẩm Tuấn Hào như trước, phải đến khi cái hắng giọng của Tần Ca cất lên cả hai mới chịu buông tay nhau ra.
Ngại ngùng khiến tay chân luống cuống, suy nghĩ hỗn loạn nên cả hai không biết nói gì tiếp theo.
Tần Sở cũng rất tự nhiên bước vào phòng chơi, biết mình không nên phá hoại khung cảnh đó nên Tần Ca cũng chẳng bước vào "Giao thằng nhóc kia cho mày, nó là bị sao thì tao đổ lên đầu mày mà xả đấy."
Bóng lưng Tần Ca rời đi để lại Thẩm Tuấn Hào nhíu mày mà suy đoán, nếu Tần Sở có chuyện gì thì cũng là Tần Ca ra tay làm còn người gánh hậu quả, dọn dẹp tất cả chính là bản thân Thẩm Tuấn Hào đây. Thế nên Tần Sở khi ở bên anh thì làm gì có chuyện gì .
Đóng cửa lại bầu không khí ngượng ngùng liền ập tới.
"Sao lại nghĩ không thông thế? Có ai làm gì uy hiếp đến cậu à?"
Thẩm Tuấn Hào cười lạnh rồi ngồi xuống đối diện với Tần Sở "Làm gì có ai uy hiếp ngoài cậu chứ!"
"Hả? Nói rõ hơn xem nào?"
"Cậu không nhớ thật à?" Vừa nghi ngờ vừa thất vọng hiện lên trong ánh mắt.
Tần Sở lắc đầu lia lịa cố gắng chứng minh rằng bản thân không biết chuyện gì, mà nói thật chính anh không biết thật.
Thẩm Tuấn Hào tức giận đứng dậy đuổi Tần Sở về, anh không muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc thân thiết
do nla.
Đùng một cái bị đuổi ra tất nhiên Tần Sở cũng thấy khó chịu "Rầm..mmm" Cánh cửa phòng đóng lại, ai lấy đi qua đều đưa mắt về phía phát ra tiếng động lớn đó.
Không biết vì sao Thẩm Tuấn Hào lại nổi điên như thế anh nghỉ hoặc nhìn lại chính bản thân mình, dạo gần đây ngoài việc chống đối người ba Tần Ca ra thì chẳng có động chạm gì vào Thẩm Tuấn Hào không biết vì lý do gì mà
Thẩm Tuấn Hào lại kỳ lạ đến như thế.
Mang theo sự nghi hoặc khó hiểu đó về nhà, chưa đi được bao xa thì mẹ Thẩm đã tỉnh lại từ bao giờ kéo anh lại, muốn ý không cho anh đi.
Anh cũng nói rõ là bị Thẩm Tuấn Hào đuổi đi cho đỡ chướng mắt nhưng làm sao mẹ Thẩm tin được điều đó, nhất quyết dùng sức lực kéo anh lại tới chỗ con trai bả.
Lại đối mặt với Thấm Tuấn Hào nhưng lần này ngoài việc không nhìn anh ra thì hắn ta chẳng có chút động thái nào khác. Anh cứ tưởng rằng bị hắn đẩy ra ngoài lần nữa chứ nhưng ngờ đâu ngồi trong phòng đó mân mê chiếc điện thoại mới đến lúc cơm tối cũng không hay biết.
Bà Tần Sở mang cơm tới cho cậu chủ của mình, vừa thấy thằng cháu trời đánh đang nằm chơi điện thoại trên chiếc giường đối diện bà liền kêu anh ra ngoài nói chuyện. Nghe bà anh cũng làm theo nhưng vừa ra thì bị bà đánh liên tiếp vào người.
"Đau bà ơi..." Tần Sở tránh lé
"Cuối cùng cũng thấy mày vác mặt v, có biết vì mày mà cậu Thẩm mới thành như thế không hả?" Bà nói nhỏ
"Là sao? Hắn ta bị sao thì liên quan gì đến cháu chứ. Cháu tới thăm bạn mà không quan tâm cháu thì thôi lại còn dùng vũ lực..."
"Mày nằm ềnh ra giường thế kia mà bảo là chăm bạn, thăm bạn à?"
".." Tần Sở đuối lý cũng không muốn nói nữa định đi về thì bà lại cản lại.