Mặc dù tiết học chưa được kết thúc nhưng Tần Sở và Tần Ca đều được ra ngoài dùng bữa chiều với Tần Hằng, chiếc xe hơi màu đen phong dáng cổ cứ thế phăng phăng phi ra khỏi trường.
Lúc đầu Tần Sở cũng mời Lý Như Hồng đi nhưng cô lại cự tuyệt từ chối vì thể anh cũng không ép, tương lai họ còn gặp nhau dài dài anh cũng không cưỡng ép.
Tần Hằng đặt tay lên vai Tần Sở nhìn thằng cháu trai đầy tự hào "Lần trước gặp hai bác cháu ta không nói được nhiều, hôm nay hai ta phải nói chuyện tới đêm mới được."
Tần Sở cười thầm trong lòng, quả nhiên lời anh bảo đã hiệu nghiệm nên hôm nay đích thân ông nội mới tới tìm mình.
Ngồi ở ghế phụ lái nhưng mắt Tần Ca luôn liếc nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, xem dáng vẻ tương thân tương ái của hai người họ.
Cũng chính vì lần đó, cái lần nhìn thấy Tần Sở bước lên chiếc xe nhà mình nên Tần Ca mới có thể hoàn toàn khẳng định Tần Sở là con trai ngoài dã thú của ông bô, ai ngờ đâu Tần Sở lại là anh em họ hàng với mình, ba Tần Sở lại chính là em trai ruột của lão Tần Hằng chứ.
Tần Ca im lặng trong suốt quãng đường.
Quả nhiên là thực đơn của người giàu, phục vụ cứ lên món liên tục làm Tần Sở hoa cả mắt. Nếu là trước đây thì anh cũng chẳng quan tâm là bao nhiêu món có đắt hay không, nhưng từ khi có trải nhiệm sinh tồn cuộc sống không xu dính túi thì đây có lẽ là lần đầu tiên anh chứng kiến nhiều món ăn đến như vậy. Lần trước gặp mặt ông
Tần Hằng thì là ở quán cà phê nên cũng chẳng được ăn gì.
Thấy ánh mắt Tần Sở sáng chưng như hai đèn pha ô tô, Tần Hằng gắp thức ăn cho thằng cháu trai mình.
"Giờ cháu đang sống ở đâu?"
Tần Sở ăn ngấu nghiễn, vừa ăn vừa nói "Nếu cháu bảo không có nhà ở thì ông...à bác mua cho cháu à?"
Tần Hằng cười lớn cho sự thật thà của Tần Sở không trả lời câu nói đó mà lảng sang việc gắp thức ăn cho anh.
"Khi nào cháu tới thăm ba?"
"Còn tùy tâm trạng ạ." Nhồm nhoàm...
Tùy tâm trạng! Câu nói tuy tưởng chừng đơn giản nhưng trong trí đầu óc kinh doanh lại có thể suy nghĩ ra nhiều cách khác và hiện tại theo suy nghĩ của ông Tần Hằng thì có lẽ Tần Sở chưa hề tha thứ cho người ba của mình.
Ngồi im lặng quan sát một góc, Tần Ca chưa bao giờ thấy ông ba của mình lại thân thiết với người nhà như thế.
Nụ cười của ông ta chỉ dành cho các đối tác của mình chứ chẳng bao giờ đặt lên người thân là anh hay bất kỳ ai khác, vậy mà Tần Sở này lại là ngoại lệ. Chắc hẳn hắn ta có bí quyết gì đó.
Tần Sở vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã được Tần Ca ở ngoài đợi sẵn.
"Có chuyện gì muốn nói à?" Tần Sở vừa hỏi vừa rửa tay.
Tần Ca khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào tường để chống đỡ, anh nhìn vào gương mặt Tần Sở trong gương phản chiếu lại "Chẳng phải trước đây cậu hay gọi tôi là ba sao? Tại sao bây giờ lại nói trống không thế?"
Tần Sở cũng nhìn vào gương mặt phản chiếu lại của Tần Ca trong gương mà nhẹ nhàng đáp "Có người ba nào mà muốn giết chết đứa con của mình chưa?" Anh quay lưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của Tần Ca "Anh đã chút xíu nữa là giết tôi rồi đấy, tôi không tố cáo anh với cảnh sát đã là nhân từ lắm rồi. Đừng tưởng mỗi ngày tôi cười cười nói nói là tôi bỏ qua cho những chuyện anh làm."
"Có chắc mày là em họ tao không? Sao tao thấy mày chẳng giống ba mày gì cả."
"Thì con anh tương lai ngoài cái mã đẹp trai ra thì cũng đâu có gì giống anh."
Nói xong Tần Sở bước ra ngoài, Tần Ca vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối của Tần Sở.
Vậy rốt cuộc là nó vừa khen hay là chê đứa con tương lai của mình.
Định mở cửa bước vào thì Tần Ca nghe được đoạn hội thoại của hai người kia trong phòng ăn vip.
"Mảnh đất này có thật là sẽ lên giá không?"
"Nếu mua cả vùng đất này thì chỉ trong tầm 10 năm là chắc chắn nó sẽ là mảnh đất vàng."
"Được ta sẽ thu mua nó ngay."
"Với cả ngành thông tin truyền thông cũng sẽ rất phát triển trong tương lai, có thể livetream bán hàng sẽ thu lại rất rất khung."
"Được, ý kiến hay."
Cánh cửa mở ra câu chuyện cứ thế mà chấm dứt, Tần Ca mặt không đổi sắc mà bước vào phòng.
Lúc này hai người họ lại quay sang hỏi thăm lẫn nhau về cuộc sống hiện tại.
Trong lòng Tần Ca quả thật cũng xuất hiện nghi ngờ về đứa em họ trước mắt, có lẽ Tần Sở đã đem lại lợi nhuận gì đó cho ông bố Tần Hằng nên ông ấy mới niềm nở với cậu ta như vậy.
Mọi nguồn nghi ngờ đều có cơ sở nhưng đó có đúng hay không thì còn phải theo dõi.
Dù không ưa gì Tần Sở nhưng Tần Ca vẫn đưa anh về qua sự nhờ vả của ông bố, còn ông ta thì có cuộc họp đột xuất nên nhiệm vụ này mới dành cho anh.
Nhìn ngắm phần quà trong tay Tần Sở càng không thể nào rời mắt, chiếc điện thoại gập tuy đối với anh là đồ cổ không thể nào sánh bằng con iphone ở tương lai của mình nhưng hiện tại chỉ cần có cái chơi là vui rồi.
"Làm gì mà vui thế?" Tần Ca cất tiếng hỏi
"Anh thử trở thành một người có tất cả trong một đêm chẳng còn gì thì sẽ hiểu." Nói xong quay về với chiếc điện thoại.
Tần Ca ".."