Tần Sở quay lại khó hiểu nhìn bà "Rốt cuộc có chuyện gì thế bà?"
Cánh cửa phòng cứ thế mở toang ra Thẩm Tuấn Hào đứng trước cảnh cửa đó dưng dưng nước mắt nhìn thẳng vào anh.
..•
Nằm trên chiếc ghế thoải mái mềm mại dường như Tần Sở anh có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng khi vừa đánh mắt sang bên cạnh thì thấy Thẩm Tuấn Hào đứng cạnh đó, khoanh tay trước ngực ánh mắt nghiêm nghị.
Bà anh và mẹ Thẩm thì cứ đi qua đi lại ngoài hành lang, thi thoảng lại ngó con mắt nhòm vào.
Tần Sở định ngồi dậy nhưng bị Thẩm Tuấn Hào ấn xuống, cú ấn đó rất mạnh khiến anh cảm thấy cánh tay như bị tắc nghẽn lại mạnh máu không lưu thông được.
Đúng lúc đó bác sĩ bước vào, mặc trên mình chiếc áo blouse màu trắng tinh khôi nhưng chẳng hiểu sao Tần Sở lại cảm thấy hơi sờ sợ.
Cứ nghĩ người cần được kiểm tra là Thẩm Tuấn Hào nên anh định đứng lên nhưng không, chưa kịp đứng dậy đã bị ánh mắt tóe lửa của Thẩm Tuấn Hào chiếu vào làm anh đành cụp đuôi khó hiểu ngồi xuống.
"Cậu à chính là cậu ta, người mà con đã kể cho cậu nghe đó."
Bác sĩ nam đó vui vẻ bắt lấy đôi tay lạnh toát của anh và bắt tay niềm nở "Rất vu được gặp cháu, ta là cậu của
Tuấn Hào nó đã kể cho ta nghe rất nhiều về cháu đó."
Cố gắng nở nụ cười nhưng anh chẳng hiểu gì người thì co dúm lại bởi anh sợ bác sĩ, từ nhỏ đã sợ như thế rùi.
"Cậu à nhân lúc cậu ta ở đây cậu bắt đầu đi." Thẩm Tuấn Hào hối thúc giống như anh đang cố gắng tìm ra sự thật nào đó trên người của Tần Sở.
"Được!"
Tần Sở nghi hoặc nhìn hai người họ trước mắt, anh không hiểu họ nói cái gì.
Không để bệnh nhân của mình trở nên sợ hãi, bác sĩ liền đưa kẹo cho Tần Sở, dỗ anh như dỗ một con nít.
Tần Sở cũng không từ chối.
Bác sĩ bảo anh thư dãn trên chiếc ghế da đàn hồi, chiếc đồng hồ cứ đưa qua đưa lại mắt anh chẳng mấy chốc anh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Tần Ca đang trên đường về nhà nhưng dường như tình cha linh tính mách bảo cậu con trai đến từ tương lai gặp chuyện, bèn vội sai tài xế quay xe quay về bệnh viện đón Tần Sở về.
Tội nhất là anh tài xế cứ tưởng được về nhà nghỉ ngơi nhưng lại phải tăng ca làm thêm vì tính khí thất thường của cậu chủ nhà mình.
Mở cửa phòng bệnh nhưng chẳng có ai, anh bèn lật tung bệnh viện lên thì mới thấy mẹ Thẩm và bà Tần Sở đang đứng trước cửa phòng của bác sĩ thôi miên.
Anh vội bước vào vớ lấy chiếc bình thủy tinh mà đập tan xuống, chính tiếng động đó đã kéo Tần Sở quay về.
Thẩm Tuấn Hào tức giận thi bị chính tay Tần Ca làm phá đám chuyện tốt của mình, anh định tiến tới túm lấy cố áo đối phương thì bị chính tay đối phương kẹp chặt vào cổ khiến hô hấp trở nên khó khăn.
"Đây là bệnh viện nếu hai người đánh nhau thì ra ngoài." Bác sĩ vội nói.
Tần Ca đỡ Tần Sở đứng dậy định dần Tần Sở về nhà nhưng bị Thấm Tuấn Hào cản lại.
"Cậu ta đang sống ở nhà tôi."
Đánh mắt ra cửa thì thấy bà Tần Sở đang lo lắng cho thằng cháu mình mà dõi vào, Tần Ca cũng bèn buông tay nhưng lại bị Tần Sở kéo lại "Tôi...tôi theo anh."
Chỉ câu nói đó Thẩm Tuấn Hào không còn lý do gì để líu kéo lại Tần Sở nữa, cứ thể thả hai người họ đi.
Từ khi tỉnh lại Tần Sở trông rất yếu, chân tay không chịu theo sự sai bảo của bản thân mình.
Ngồi trong xe Tần Ca cũng bèn hỏi về chuyện vừa rồi nhưng Tần Sở chỉ biết nhìn ra cửa sổ mà không nói gì.
Thẩm Tuấn Hào nghĩ lại cái đêm hôm đó.
Đó là một đêm mưa tầm tã.
Thẩm Tuấn Hào đang nhìn lại những kỷ niệm của bản thân anh và Sở Sở, đồ vật còn đây nhưng người thì đã đi đâu rồi.
Tiếng bà nội Sở Sở vọng lên "Sao lại về đây? Cẩn thận bị phu nhân nhìn thấy..."
Vừa nghe đến đó Thẩm Tuấn Hào đã vội chạy xuống nhà, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Đôi chân vốn thoăn thoắt bỗng trở nên nặng nề, Sở Sở quay về nhà.
May thay ba mẹ Thẩm đều đã đi công tác không biết bao giờ về nên Sở Sở có th ở lại trú mưa.
Nhân lúc bà đi lấy bộ quần áo mới thì Sở Sở vội vã như một cơn gió sà vào lòng Thẩm Tuấn Hào, không kịp phản ứng trước sự thay đổi lớn đó Thẩm Tuấn Hào không hề ôm lại.
"Tại sao anh không ôm em?" Giọng nói cất lên trong lòng ngực, đan xen là tiếng mưa rơi tầm tã ngoài kia, Thẩm Tuấn Hào như một bức tượng không có cảm xúc. "Anh thích cậu ta rồi phải không? Anh không còn yêu em nữa..."
Sở Sở đẩy Thấm Tuấn Hào và định rời khỏi, quay lưng lại Sở Sở nói tiếp "Em đã vùng vẫy thoát khỏi cái lồng giam đó ấy vậy khi gặp lại anh lại đối xử với em như vậy. Em đã rất sợ, rất buồn nhưng anh không hề hay biết..."
Thẩm Tuấn Hào cũng đột nhiên tỉnh ra, anh kìm nén sự xúc động của bản thân mà tiến dần bước chân lại gần
"Em..em là Sở Sở của anh?"
Sở Sở quay lại mỉm cười nhưng theo đó giọt nước mắt cũng chảy xuống "Đến giờ anh mới nhận ra sao?