Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 613




“Minh Duyệt, mau tới đây, ông nội giới thiệu cho con mấy người bạn.”

“Con tới ngay.” Hoắc Minh Duyệt nhanh chóng chạy tới.

Cố Hải Ba nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đi xa, ánh mắt lâm vào suy nghĩ lan man.

Không biết qua bao lâu, rốt cục có động tĩnh, Cố Vân Khê cùng đám người George nói cười hòa thuận êm ả xuất hiện trước mặt mọi người, giống như khung cảnh hung tàn xé rách mặt nhau vài tiếng trước chỉ là ảo giác của bọn họ.

Mọi người: “...”

Một người tốt nhịn không được hỏi: “Ngài George, hai người ai là người cãi nhau thắng vậy?”

George vẻ mặt kỳ quái: “Ầm ĩ? Không không, chúng ta không cãi nhau, chỉ là đang tranh luận như mọi khi, đúng không?”

Cố Vân Khê cười khanh khách gật đầu: “Đúng, đây là một phương thức trao đổi bình thường, ai lớn tiếng hơn thì người đó thắng.”

Mọi người: “...” Bọn tôi biết hai người đang lấp l.i.ế.m lừa gạt người ta, nhưng cũng không quá để tâm vào việc này.

Thế giới của thần tiên, phàm nhân không hiểu.

Jennifer nhìn về phía George, nhưng George không nhìn cô ta, ông cầm lấy bánh hoa đào trên bàn nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm.

“George, ông làm sao vậy?”

George nói rất vô trách nhiệm. “Đối với tôi mà nói, lợi ích mới là quan trọng nhất, trở mặt với Cố Vân Khê, tôi có lợi ích gì?”

Cố Vân Khê người này thông minh lại nguy hiểm, làm việc không thể không chú ý.

Mà Tề Thiệu là một ma đầu giỏi bảo vệ vợ, chuyện gì hắn cũng làm được.

Người ta ở thị trường tài chính hàng đầu thế giới không kiêng nể gì đấu đá lung tung, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, ông ta cũng không muốn trở thành bia ngắm b.ắ.n bị Tề Thiệu theo dõi gắt gao.

Jennifer lạnh lùng nhìn ông ta một cái, quả nhiên loại nhà tư bản lòng dạ hiểm độc này là không đáng tin cậy chút nào.

Vẫn phải dựa vào chính bản thân mới làm nên chuyện.

Cố Hải Ba ở một bên tiếp khách nhìn đầu này xong nhìn đến đầu kia, trong lúc sóng ngầm bắt đầu rục rịch, có vẻ anh đã bắt được mùi gì đó.

Bên kia, đầu Cố Hải Triều lo không xuể: “Tiểu Khê, khách đến quá đông, không đủ bàn tiệc.”

Thật sự là muốn chết, bàn dự phòng đã tăng trên mười bàn.

Cố Vân Khê nghĩ ngợi: “Chị Triệu, chị có cách nào không?”

“Chị đi gọi điện thoại một chút.”

Chỉ chốc lát sau, chị Triệu nói đã từ khách sạn khác chuyển mười bàn tiệc sang đây.

Cố Hải Triều thở ra một hơi thật dài.

Mọi chuyện sau đó thì yên ổn hơn nhiều, không có ai nhảy ra làm ầm ĩ nữa. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Cố Vân Khê và Tề Thiệu đã hoàn thành nghi lễ kết hôn, trao nhẫn cưới và tuyên thệ.

Tề Thiệu đeo nhẫn trên tay Cố Vân Khê, hắn có một loại cảm giác kiên định.

Từ nay về sau, không ai có thể tách bọn họ ra được nữa.

Sinh tử đều sẽ cùng một chỗ.

Cố Vân Khê mỉm cười với hắn, mặt mày cong cong, đáy lòng tràn ra từng chút ngọt ngào.

Việc vui hôm nay có dây tơ hồng gắn kết, trai gái xứng đôi vừa lứa. Quẻ bói năm nào chú định đôi giai ngẫu thiên thành sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, hương quế hương lan lan tỏa khắp nơi. Nghi lễ kết thúc.

Cố Vân Khê trở lại phòng nghỉ, nhìn một loạt lễ phục mới, cô có chút đau đầu, quần áo phải thay còn nhiều lắm.

“Tiểu Khê, em muốn đổi bộ nào?”

Cố Vân Khê suy nghĩ một chút: “Thay áo cưới đi, em muốn chụp ảnh.”

Cái này cũng được.

Cố Vân Khê thay một bộ áo cưới trắng noãn, thợ trang điểm tháo búi tóc xuống, đổi qua một kiểu tóc thích hợp với đầm cưới phương Tây.

Cố Vân Khê nhìn về phía Thi Vân Vân, Thi Vân Vân lập tức mở két sắt mang theo bên người ra, lấy ra một cái vương miện kim cương nhỏ lấp lánh.

“Búi tóc phải phối hợp với vương miện nhỏ này.”

Hai mắt của thợ trang điểm tràn ngập bất ngờ: “Vương miện nhỏ này được khảm kim cương thật sao?”

Cố Vân Khê không nói gì mà chỉ cười, đây là quà cưới Tề Thiệu tặng cô, một số châu báu trang sức đều là tìm thợ trang sức có tay nghề mấy chục năm cực kỳ lão luyện đo ni đóng giày chuẩn xác từng li.

Chiếc vương miện nhỏ này là một trong số đó.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, chị Triệu đi qua mở cửa.

Là Jennifer đến. “Tôi tới xem cô dâu có cần hỗ trợ hay không.”

Cố Vân Khê quay đầu nhìn cô ta một cái. “Bên ngoài đang mở tiệc, sao cô không đi ăn?”

“Tôi ăn no rồi.” Jennifer bỗng nhiên nói. “Cô Cố, nhà chúng tôi có mấy đứa nhỏ muốn đến Trung Quốc học tập, hy vọng cô có thể giúp đỡ giới thiệu.”

Giới thiệu? Cố Vân Khê nhíu mày, cô ta đang muốn làm gì?

“Không thể được, trừ khi…”

Tịch Vân là tên giả mà cô dùng để nhậm chức giảng viên của Viện khoa học quân sự, mà chức vụ của Cố Vân Khê chính là giảng viên chuyên ngành máy tính của Đại học Thanh Hoa, một tuần chỉ dạy học nửa ngày.

Cô không nghĩ Jennifer sẽ hứng thú với chuyện này.

Giọng Jennifer cao hơn vài tông: “Trừ khi cái gì?

“Cô chịu quyên tiền.” Ánh mắt đen nhánh của Cố Vân Khê ánh lên chút tia sáng khác thường. “Mười triệu là tiền đặt nền móng, ở nước ngoài cũng là quy tắc này. Nhưng tôi khuyên cô đừng bỏ tiền cho việc này, nó không đáng.”