Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 614




Những lời tốt hay xấu đều bị cô giành nói trước, Jennifer trợn tròn mắt, đây là cướp tiền giữa ban ngày phải không? “Tôi chưa từng nghe nói trường học ở đây có quy củ như vậy.”
Bình thường người nước ngoài sẽ không lựa chọn đào tạo chuyên sâu ở các trường đại học Hoa Hạ, trừ phi có nguyên nhân đặc thù.
Trường nổi tiếng ở nước ngoài không tốt hơn sao?
Cố Vân Khê thản nhiên hỏi lại: “Cô hiểu Hoa Hạ hơn? Hay là tôi hiểu hơn?”
Jennifer trầm mặc. “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Chờ cô vừa đi, Cố Vân Khê liền nói với chị Triệu: “Chị nói với Hoắc Vân Sơn một tiếng, để anh ấy nhìn chằm chằm mấy người này.”
“Được.”
Suốt hôn lễ, Cố Vân Khê thay hết ba bộ quần áo, cô cảm giác quá mệt mỏi, nên còn hai bộ thì không chịu thay nữa.
Mặc kệ Tề Thiệu dỗ thế nào, cô vẫn không vui.
“Nếu anh thật sự muốn chụp ảnh, hôm khác chúng ta tìm thời gian chụp lại.”
Tề Thiệu nhìn vợ nhỏ xinh đẹp không gì sánh được, nội tâm rục rịch. “Anh muốn ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này, về sau có thể thường xuyên xem băng video, cũng có thể cho các con xem.”
“Các con?” Cố Vân Khê tức giận lườm anh một cái. “Đã nói rồi, em chỉ sinh một đứa.”
“Biết rồi, em chỉ cần sinh con, còn anh phụ trách chăm sóc.” Tề Thiệu ôm lấy cô từ phía sau, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, hắn có chút mê muội. “Em chỉ sinh con ra là tốt rồi.”
Cố Vân Khê không có chấp niệm gì với việc sinh con, nhưng Tề Thiệu vô cùng thích trẻ con, nếu đã vậy thì sinh một đứa đi.
“Sao trước kia không thấy anh thích trẻ con như vậy?”
“Anh không phải thích trẻ con, mà là thích cục cưng em sinh cho anh.” Tề Thiệu vừa nghĩ tới có một đứa bé giống Cố Vân Khê, trái tim liền mềm nhũn.
“Anh...”
“Tiểu Khê, Tiểu Khê.” Bên ngoài có người gọi. “Ông Hoắc phải ra về, mau ra tiễn khách.”
Cố Vân Khê đẩy người đàn ông ra, “Tới ngay đây.”
Một ngày kết thúc, Cố Vân Khê nằm trên giường, kết hôn quá mệt mỏi, may mắn là cô chỉ có ý định kết hôn một lần.
Tề Thiệu nghe cô thì thầm, dở khóc dở cười. “Vậy, còn mở quà mừng cưới không?”
“Phải mở.” Vừa nghe lời này của chồng, Cố Vân Khê cố gắng vực dậy tinh thần. “Tôi muốn xem quà cưới lãnh đạo gửi đến.”
Lãnh đạo hôm nay không thể dứt khỏi công việc bề bộn, cố ý cho người mang quà mừng đến.
Quà của ngài ấy là một bức tranh chữ “Lương duyên từ túc đính, giai ngẫu tự thiên thành.” Còn có một cặp đồng hồ. “Chữ này viết này thật đẹp.”
Mới chỉ mở một phần quà, Cố Vân Khê đã cực kỳ hăng hái, nhìn về phía tháp quà mừng được chất thành núi nhỏ.
Trên thiệp mời cô đã viết rõ, khách đến dự xin miễn phong bì. Kết quả mọi người không chúc mừng bằng phong bì màdxda đều mang quà mừng cho cô.
Nhỏ thì bút máy, bộ văn phòng tứ bảo, khăn quàng cổ găng tay len sợi, lớn thì đồ điện,v..v…, cái gì cần có đều có.
Nhóm đại gia ở HK tặng châu báu trang sức, có lẽ họ đã thương lượng với nhau từ trước, là một bộ trang sức ngọc bích.
Tề Thiệu mở ra một phần quà, hai mắt không nhịn được nhìn lâu hơn một chút. “Ồ, hai cái điện thoại tình nhân này rất đẹp, là vị nào tặng?”
“Hẳn là Jennifer tặng.” Cố Vân Khê giật mình, lấy dụng cụ ra gõ gõ.
Quả nhiên, cô tìm được một cái máy nghe lén tinh xảo giấu kín bên trong.
Cô chính là chuyên gia về phương diện này, đã từng tự tay làm một cái máy nghe lén, phương diện này người cùng nghề không gạt được ánh mắt của cô.
Sắc mặt Tề Thiệu thay đổi mấy lần, liệt kê ra một danh sách quà mừng của khách mời đi cùng Jennifer, dựa theo danh sách này tìm quà tặng.
Sau khi mở ra phát hiện bên trong đều có máy nghe lén.
Hơn nữa, mấy món quà này đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt, tinh xảo lại dùng tốt, hoàn toàn là dựa theo sở thích của Vân Khê để mang tặng.
Hắn không khỏi tức cười, bọn họ đang muốn chơi trò gì nữa đây.
Cố Vân Khê gọi một cuộc điện thoại: “Anh họ, anh mau qua bên này một chút.”
Hoắc Vân Sơn trên đường chạy tới, còn đang suy nghĩ đêm tân hôn mà hai người này không nghỉ ngơi thật tốt, lại làm trò gì kêu anh ta đến đó.
Kết quả vừa vào nhà liền nhìn thấy một đống máy theo dõi, mặt của anh đều xanh mét.
Anh vội vàng lấy đồ ra xử lý.
“Em cảm thấy em muốn làm ra một cái máy chống nghe lén.” Cố Vân Khê vừa nghĩ tới có người muốn nghe lén động tĩnh trong đêm tân hôn của cô, cả người đều nuốn phát hỏa.
Bà đây muốn đánh người.
Hoắc Vân Sơn lục soát đơn giản cả căn phòng tân hôn một lần, may mà không phát hiện ra vấn đề nào khác.
“Là cái người tên Jennifer đúng không?”
“Đúng, thân phận đồng nghiệp của cô ta vô cùng khả nghi.” Cố Vân Khê đảo tròng mắt, ghê tởm cô như vậy, có phải cô nên tặng cô ta quà đáp lễ không?
Để cô suy nghĩ, phải đáp lễ đám người này như thế nào thích hợp.
Nhưng còn chưa đợi cô ra tay, sáng sớm hôm sau, khi cô còn đang ngủ say trong lòng Tề Thiệu, điện thoại đã réo inh ỏi.