Lãnh đạo nghĩ nghĩ, rồi cười nói: "Vậy... gọi cô là Tịch Vân đi. ‘Mây trắng’, ‘mây trắng’...nghe cũng rất hay. Được rồi, mọi người cứ gọi cô ấy là Tiểu Tịch là được, cô ấy còn trẻ, sau này mọi người chiếu cố nhiều một chút.”
“Tịch Vân” chính là hai chữ Vân Khê đảo ngược lại, cái tên này cũng rất được nha.
Cô đi bên ngoài thì dùng tên thật, ở đơn vị thì dùng tên giả, không có vấn đề gì.
Cô làm thủ tục nhậm chức ngay tại chỗ, ký rất nhiều hiệp nghị, cô chỉ phụ trách ký tên, cũng không nghiên cứu nội dung bên trong là gì, dù sao bọn họ cũng sẽ không lừa cô.
Cô và Tô lão gia hẹn giờ để lên lớp, sau đó cô mới chào tạm biệt bọn họ mà đi.
Tề Thiệu đã sớm chờ cô nửa ngày, thấy cô đi ra hắn liền cười nói: "Thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, vấn đề công việc của em cũng đã được giải quyết xong rồi. "Cố Vân Khê lấy thẻ công tác ra nói đơn giản cho anh nghe một chút, sau đó cô hỏi anh: " Chúng ta suy nghĩ một chút về nơi ở sau này đi.”
Đơn vị có thu xếp cho cô một ngôi nhà chung, nhưng cô không muốn ở đó.
Tề Thiệu nhìn thẻ công tác, đây là đơn vị nghiên cứu của quân đội, trước đây hắn đã cố ý nghiên cứu một chút về các vị trí này nên đối với vấn đê này cũng có chút hiểu biết. "Em muốn ở nơi nào?"
Cố Vân Khê cũng có mấy căn nhà ở Bắc Kinh, nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Căn nhà tứ hợp viện Tam Tiến kia cách đơn vị hơi xa, lái xe cũng phải mất khoảng một giờ. Còn một căn khác thì cách thôn Trung Quan rất gần, nhưng vẫn chưa được xây xong.”
Tề Thiệu nghe vậy liền nhắc nhở cô: "Chúng ta không phải cũng có một căn tứ hợp viện sao? Lái xe nửa giờ là đã tới đó rồi.”
Cố Vân Khê liếc mắt nhìn anh, nói: "Lớn quá, hai chúng ta ở có thích hợp không?”
“Vô cùng thích hợp. "Tề Thiệu ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Người của anh sẽ ở nhà thứ nhất, còn người của em sẽ ở nhà thứ hai, nhà thứ ba là để cho hai chúng ta ở, nhà thứ tư cho cục cưng ở, nhà thứ năm thì chúng ta dùng làm phòng khách, người nhà chúng ta khi đến thăm chúng ta cũng có thể ở đó.”
Đầu bếp, tài xế, bảo mẫu, bảo tiêu, trợ lý, chỉ là những người này thôi đã muốn chiếm đi hết ⅖ của ngôi nhà rồi.
Cố Vân Khê:...
“Chúng ta cũng không cần ….”
“Phòng chính làm phòng ngủ và phòng khách, phòng phía đông thì làm thư phòng và phòng làm việc cho anh. Còn phòng phía tây thì làm phòng thí nghiệm cho em. "Tề Thiệu đã sắp xếp xong hết tất cả, vừa hợp tình vừa hợp lý.
Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn anh. "Anh đã suy nghĩ lâu rồi nhỉ.” “Đúng vậy, anh đã nghĩ về chuyện này rất nhiều lần rồi. "Tề Thiệu càng nói thì ý cười trong mắt càng nhiều hơn: “Cứ quyết định như vậy đi, anh sẽ cho người đi sửa sang bên đó lại một chút.”
Anh đột nhiên nghiêm mặt nói, "Tiểu Khê, hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi.”
Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, nói: "Bây giờ?”
“Đúng vậy. Chờ người nhà hai bên đến thì chúng ta sẽ chuẩn bị tổ chức hôn lễ. "Tề Thiệu ra vẻ trấn định, nhưng cái thân thể không ngừng run rẩy kia lại bán đứng suy nghĩ chân thật của anh lúc này.
Cố Vân Khê vươn tay sờ sờ mặt anh, cái miệng nhỏ mấp máy mấy lần, rồi mới nói: "Anh còn chưa cầu hôn em.”
Tề Thiệu lập tức đứng lên, quỳ một gối xuống, kéo dây chuyền ở cổ xuống, nhẹ nhàng xắn lên, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc liền trượt ra.
Hắn cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ xinh kia, đưa ra trước mặt cô: "Cô Cố Vân Khê, xin cô gả cho tôi đi, sau này cô nói một, tôi tuyệt đối không nói hai, cô nói đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây, cả đời đều nghe lời cô.”
Cố Vân Khê buồn cười, anh đang làm cái quái gì vậy chứ?
"Chiếc nhẫn này anh mua lúc nào?"
Tề Thiệu giơ cao nhẫn lên, nói: "Mua lúc sinh nhật mười tám tuổi của em. Khi đó anh đã muốn cưới em, cũng đã chuẩn bị nhẫn cưới xong rồi, mặt sau còn có tên của chúng ta.”
Khả năng làm việc của người này cũng đủ nhanh nha, không hổ danh là tên ác ma cuồng kết hôn mà, chỉ cần vừa trưởng thành là hắn đã muốn kết hôn ngay.
Tâm tình Cố Vân Khê có chút phức tạp, kiếp trước cô cũng không phải người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là chờ mãi vẫn không gặp được người mình thích, nên cái chuyện kết hôn này vẫn kéo dài cho đến khi cô xuyên đến đây.
Nhưng bây giờ, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi là đã kết hôn rồi sao?
“Nhưng khi đó anh cũng không có cầu hôn.”
Tề Thiệu rất thẳng thắn, nói: "Anh không muốn tạo thêm áp lực cho em.”
Hắn luôn đặt nhu cầu của cô lên hàng đầu.
Cố Vân Khê cúi đầu nhìn anh hồi lâu, nhìn đến nỗi anh cảm thấy cả người mình có chút hoảng hốt.
“Tiểu Khê, gặp được em là điều kỳ tích, đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Anh hy vọng cái kỳ tích này sẽ kéo dài cả đời, để anh và em cùng nhau từ từ già đi, cùng nhau đầu bạc răng long, c.h.ế.t cùng chung mộ. Tiểu Khê, gả cho anh đi.”