Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 582




Mọi người hít một hơi khí lạnh, không dám tin nhìn cô.
Mọi người ở đây đều đã xem qua một thiên văn chương này, vẫn còn nhớ rõ cảm giác rung động cùng giật mình khi nhìn thấy cuốn sách kia.
Bên cạnh đó, mọi người cũng nhớ rất kỹ cái người tác giả tên XI này. Cái tên này có ảnh hưởng rất lớn đối với tất cả các chuyên gia nghiên cứu bọn họ.
“Bài văn đó được viết bảy năm trước, khi đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể viết ra những thứ chuyên sâu và tiên phong như vậy?"
Lãnh đạo đối với chuyện bảy năm trước vẫn còn mới mẻ, cười nói: "Một năm kia, khi đó cô bé chỉ mới mười lăm tuổi, còn đang học ở lớp học ‘khoa đại thiếu niên’, một thiên luận văn kia là bài tập mà tôi giao cho cô ấy.
“Tiểu Khê, cô dùng bao nhiêu thời gian để hoàn thành nó vậy?"
“Một tuần, làm nó rất mệt nha.”
Mọi người:...
Một thiên luận văn tuyệt diễm như thế mà chỉ dùng một tuần là đã viết xong, đây còn là người sao? Thật là quá đáng nha.
Càng khoa trương chính là, khi đó cô chỉ mới có mười lăm tuổi!
Những đứa trẻ 15 tuổi bây giờ còn đang làm gì chứ? Đã tốt nghiệp trung học cơ sở chưa vậy?
Mọi người bỗng nhiên nhận ra nguyên nhân lãnh đạo coi trọng cô như vậy.
Thiên tài đã khó kiếm rồi, mà thiên tài lại có tiền đồ chiến lược càng khó kiếm hơn.
Quả nhiên, đây chính là nhân tài được quốc gia bí mật bồi dưỡng mà.
“Đây mới là nguyên nhân ngài muốn cho cô ấy đến đây nhậm chức sao?”
Lãnh đạo khẽ mỉm cười nói: "Không có gì thích hợp hơn.”
Trung tâm thông tin nghiên cứu mà, quả thật rất đúng với khẩu vị của cô. Quy tắc trong đó rất thoáng, cô lại có thể tự do bày mưu tính kế, độc lập chủ trì hạng mục thí nghiệm, lại còn có thể dạy học…quả nhiên là vô cùng thích hợp với cô.
Một nhà khoa học đột nhiên hỏi: "Báo cáo này cũng là do cô ấy viết phải không? Rất hay, chỉ là không chi tiết lắm.” Mặc dù vị khoa học kia còn nghi ngờ, nhưng trong lòng đã nắm chắc 99% đây là bút tích của Cố Vân Khê.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía tư liệu trong tay, biểu tình càng thêm phức tạp.
Trách không được lãnh đạo lại để cho cô tới buổi họp hôm nay. Dù sao cô cũng là tác giả chính của bảng báo cáo này, không có người nào có thể hiểu rõ được nó hơn cô.
"Là cô ấy viết, đây là bản đơn giản nhất." Lãnh đạo cũng không phủ nhận, hơi trầm ngâm nói: "Tiểu Khê, cô đã thực tập ở trung tâm hàng không vũ trụ Mỹ vài năm, có kinh nghiệm..."
Những tư liệu này không lừa được người, không có số liệu thí nghiệm chi tiết và kinh nghiệm phong phú thì không viết ra được. Thay vì làm cho người ta đoán mò, không bằng đem lời nói làm rõ.
Mắt Tô lão gia nghe vậy sáng rực lên, ông vội chạy tới, giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Vân Khê không buông: "Cái gì? trung tâm hàng không vũ trụ? Mau nói cho tôi biết, tình huống bên kia rốt cuộc như thế nào? Cô thực tập ở bộ phận nào?"
“Trung tâm tính toán. "Cố Vân Khê thật sự rất muốn khiêm tốn, nhưng thực lực lại không cho phép cô làm điều đó.
Tô lão kích động muốn chết: "Đó là bộ phận trung tâm nhất, làm sao cô trà trộn vào đó được?”
“Dựa vào năng lực của đồng tiền. "Cố Vân Khê thành thật trả lời.
Mọi người:...
Khóe miệng lãnh đạo không khỏi một trận co rút, cô cũng quá thẳng thắn đi.
Tô lão gia đã lớn tuổi nên nghe không rõ: "Siêu năng lực gì?”
Cố Vân Khê nhìn mọi người hưng phấn như vậy, cô cũng đành kiên trì nói: "Không phải siêu năng lực, mà là tiền. Bạn trai tôi rất biết kiếm tiền.”
Lãnh đạo nghe vậy không ngừng cười lớn nói: "Tiểu Khê và bạn trai cô ấy vừa quyên góp một tỷ đô la cho quốc gia. Các dự án nghiên cứu khoa học của các người cũng đều có phần.”
Mọi người:...... Đây là cướp ngân hàng cả nước Mỹ phải không? Ngân hàng trong nước không có nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà, một tỷ đô la a a a, vui không chịu được.
“Lãnh đạo, quân bị phòng thủ GUO của chúng tôi có thể đề cao hạn mức rồi.”
“Tôi nói trước, gọi cho đơn vị chúng tôi trước.”
Đừng nghĩ số tiền này rất nhiều, hiện tại quốc gia họ còn rất nhiều chỗ cần đến tiền, nếu phân chia hết những chỗ kia, thì rất nhanh sẽ không còn tiền nữa. Chẳng hạn như việc chế tạo vệ tinh này, bọn họ cần phải đốt rất nhiều tiền a.
Cho nên, bọn phải tiên hạ thủ vi cường, tiến lên tranh thủ giành trước mới được! . Đam Mỹ Sắc
Tô lão gia đối với chuyện này cũng không quan tâm lắm, ông vội nói: "Nói trước đi, tiền phân phối thế nào tôi mặc kệ, nhưng XI phải cho đơn vị chúng tôi mượn một thời gian.”
Ông vô cùng nóng lòng mà nhìn phía Cố Vân Khê: “XI, cô tới dạy cho chúng tôi mấy tiết đi, có được không?"
“Được. "Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi đáp ứng.
Tô lão gia cao hứng không thôi, cười nói: "Thật tốt quá, cảm ơn cô XI.”
Một tiếng cô giáo, hai tiếng cô giáo….ông ấy gọi rất tự nhiên.
Cố Vân Khê đờ đẫn, từ một vị lão giả đức cao vọng trọng lại cứ một tiếng lại gọi cô là cô giáo, làm cho cô có chút không được tự nhiên, nói: "Tên giả này cũng quá khó nghe rồi đi. Các vị cũng đừng gọi tôi như vậy, tôi không đảm đương nỗi. Dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”