Hốc mắt Cố Vân Khê ươn ướt, rất nhiều chuyện cũ đột nhiên hiện lên trong đầu. Cô vươn tay, cười nói:"Đeo nhẫn vào cho em đi.”
Vui sướng như thủy triều vọt tới, Tề Thiệu run tay đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Khê, anh rất vui.”
“Tiểu Khê, hai người thật sự muốn kết hôn sao?” Khi Hoắc Vân Sơn nhận được tin chạy tới, thì bọn họ đã tới trước cửa cục dân chính rồi. “Bây giờ luôn sao?”
Cố Vân Khê cao hứng vẫy tay với anh, cười nói: "Đúng vậy, anh tới cũng vừa lúc, làm nhân chứng cho bọn em đi.”
Vẻ mặt Hoắc Vân Sơn cực kỳ phức tạp: "Em đã báo cáo với cấp trên chưa?”
Cố Vân Khê hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, nghi hoặc hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Hoắc Vân Sơn không nhịn được thở dài, nói: "Quân nhân đều phải báo cáo việc kết hôn của tổng cục.”
Cố Vân Khê:...
"Chúng ta không phải quân nhân..." Thanh âm Tề Thiệu bỗng nhiên yếu đi, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói: "Tiểu Khê, em…..."
Hai người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hình như đã bỏ qua một tin tức quan trong. Đơn vị Cố Vân Khê mới nhậm chức có cấp bậc cao đứng thứ hai ở trong quân khu, tất cả nhân viên công tác bên trong đều là quân nhân, điều đó đồng nghĩa cô cũng là quân nhân mới được ra lò.
"Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm." Cố Vân Khê xấu hổ không chịu được, lúc ấy khi cô ký tên vào mấy bản hiệp nghị kia, nội dung cụ thể trong đó cô cũng không xem nhiều, nên đã bỏ qua mất cái điều kiện này. "Vậy làm sao bây giờ?"
Hoắc Vân Sơn nhìn cái này, nhìn cái kia, có chút bất đắc dĩ, nói: "Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn gả cho cậu ta sao?”
"Em nghĩ kỹ rồi, em không phải là nhất thời xúc động." Cố Vân Khê trời sinh vô cùng lý trí, nếu là người có thể làm cho cô nguyện ý đi vào lễ đường kết hôn, thì người đó là thật sự là người mà cô rất thích.
Ở chung nhiều năm, lâu ngày sinh tình là chuyện bình thường. Lại nói, khi ở cùng một chỗ với hắn cô cảm thấy rất thoải mái, vĩnh viễn cũng không cần lo lắng hắn sẽ làm tổn thương cô.
Bọn họ thích nhau, lại có chung suy nghĩ, như vậy không phải đã đủ rồi sao?
Hoắc Vân Sơn không có biện pháp gì với cô, lấy giấy bút và mẫu vật ra, nói: "Dựa theo bản mẫu này mà viết báo cáo kết hôn đi, anh sẽ xử lý giúp em." “
Cố Vân Khê quả thật không có kinh nghiệm ở phương diện này, nên vô cùng cảm kích anh. "Cảm ơn anh họ.”
Cô tìm một chỗ viết báo cáo kết hôn, sau đó ký tên mình lên.
“Vậy tôi cũng phải viết sao? "Tề Thiệu rất nhanh đã đoạt lấy giấy bút. Quên đi, anh cũng phải viết trước một bảng, miễn cho bọn họ lại tiếp tục nháo nữa, cản trở con đường kết hôn của anh. Hoắc Vân Sơn nhìn thấy hắn như vậy khóe miệng không khỏi co rút, nói: "Tiểu tử thối, nếu cậu dám phụ lòng Tiểu Khê, vậy thì cứ chờ xem tôi đến thu thập cậu như thế nào.”
“Không đâu, trên đời này tôi chỉ yêu Tiểu Khê thôi. "Tề Thiệu chỉ biết, nếu trên đời này không có Cố Vân Khê, anh nghĩ, anh sẽ cô độc sống quãng đời còn lại: " Anh họ, vất vả cho anh rồi, hôm nay giúp chúng tôi làm cho xong chuyện này đi.”
Hoắc Vân Sơn nhịn không được châm chọc, nói: "Kết hôn thôi mà, có cần gấp gáp như vậy không chứ?”
“Ha ha. "Tề Thiệu liếc mắt, hạ giọng nói: " Tên này hình như chưa từng yêu vợ của hắn thì phải?”
Cố Vân Khê làm động tác im lặng, tinh quái nói với hắn: "Suỵt, trên đời này làm gì nhiều tình yêu đích thực như vậy, đa phần đến với nhau đều là chấp nhận nhau mà thôi.”
Hoắc Vân Sơn nghe được tất cả những gì bọn họ nói với nhau, anh không khỏi tức cười, hai tên không có lương tâm này!!!
“Tề Thiệu, chỗ này của cậu viết thiếu rồi.”
Tề Thiệu nhìn thoáng qua, là cột tuổi, cười nói: "A, giúp tôi viết một chút, là 25 tuổi.”
Cố Vân Khê không biết tại sao, nghe anh nói vậy trong lòng có chút nhảy dựng, không hiểu sao có chút bất an.
“Tiểu Khê, làm sao vậy?”
Cố Vân Khê nói không nên lời, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Không có gì, em gọi điện thoại nói với anh cả một tiếng, anh cũng nói chuyện với cha anh đi.”
“Được.”
Cố Vân Khê gọi điện thoại cho anh trai, nói: "Anh, em sắp kết hôn rồi, khi nào thì anh có thể đến Bắc Kinh một chuyến?"
Cố Hải Triều không đợi được em gái, nên đến giờ vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng khi vừa nghe tin tức này nhất thời nổi giận đùng đùng: “Tiểu tử Tề Thiệu kia…”
Cố Vân Khê loáng thoáng nghe thấy còn có người đang nói chuyện, giọng nói này hình như có chút quen tai, nên cô vội hỏi anh: "Bên cạnh anh là ai vậy?”
Là Tề Tĩnh.
Cố Vân Khê trong đầu chợt hiện lên một dòng suy nghĩ. A, nếu theo đúng nguyên tác thì hình như Tề Thiệu sẽ xảy ra chuyện vào năm anh 25 tuổi, tráng niên mất sớm, để lại cơ nghiệp kia lại cho Tề Tĩnh….
Mà năm nay, Tề Thiệu vừa tròn 25 tuổi!
Hai người rốt cục chạy tới thời khắc cuối cùng cục dân chính đóng cửa, đăng ký kết hôn.
Tề Thiệu cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm lên, mặt mày hớn hở, cả người vui sướng nói: "Tiểu Khê, chúng ta đã là vợ chồng rồi.”