Chị Triệu trên giường bên cạnh cũng ngồi dậy: "Ai?”
“Là tôi, Yến Thanh Thanh.”
Cố Vân Khê xoa xoa mi tâm, cô cùng Yến Thanh Thanh có suy nghĩ bất đồng, nói chuyện không hợp với nhau, nên cũng mối quan hệ cũng không tính là tốt lắm.
Nhưng, nể mặt Cố Hải Triều, cô vẫn nên tôn trọng đối phương.
“Tiểu Khê, chị có thể nói chuyện với em một chút không?”
Cố Vân Khê bất đắc dĩ bảo chị Triệu mở cửa phòng, cho cô vào, nói: "Chị muốn nói chuyện gì sao?”
Yến Thanh Thanh mặc áo ngủ tơ tằm, tóc dài xõa vai, cực kỳ thục nữ, do dự nói: "Anh trai em làm việc rất vất vả, một năm 365 ngày bôn ba khắp nơi, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya.”
Vẻ mặt cô ấy trông như vô cùng đau lòng.
Cố Vân Khê đối với việc này không có cảm giác gì, cô cũng là cả năm học tập không ngừng, muốn có được cái gì, phải trả giá cái đó, không phải sao?
“Anh ấy suốt ngày liều mạng, em nên khuyên anh ấy phải chú ý thân thể của mình nhiều hơn.”
Yến Thanh Thanh chần chừ một chút, bộ dạng tựa hồ rất khó xử, rồi mới nói tiếp: "Nhưng chị cũng hy vọng...em có thể quan tâm anh ấy nhiều hơn chút…”
Cố Vân Khê:???
“Chị có ý gì?”
Yến Thanh Thanh khẽ thở dài, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Tiết kiệm là đức tính tốt.”
Cố Vân Khê ngẩn ngơ, lập tức tức cười, nói: "Chị đây là chê tôi tiêu tiền quá nhiều sao?”
Có lầm hay không? Cô tiêu đều là tiền của mình mà, có đụng đến tiền của ai đâu chứ??! Tiền du lịch của mọi người, đều là do cô bỏ ra, bao gồm cả chi tiêu của Yến Thanh Thanh.
Cô ta chẳng những không cảm kích, còn có ý ám chỉ với cô, không phải cô ta đang bị bệnh chứ?
Yến Thanh Thanh liền khoát tay, mệt mỏi nói: "Chuyện nhà các em dù sao cũng không tới phiên chị quản. Chị chỉ là có chút đau lòng cho Hải Triều, thân là anh cả, từ nhỏ đã nuôi dưỡng ba em trai em gái mình lớn lên, vì các em, anh ấy đã chịu thiệt rất nhiều rất nhiều.”
“À.” Cố Vân Khê cũng không tức giận, cô bỗng nhiên hiểu ra.
Yến Thanh Thanh cho rằng cô tiêu tiền Cố Hải Triều vất vả kiếm được nên mới nói như vậy sao? Buồn cười thật.
“Đêm đã khuya, tôi buồn ngủ quá, phải nghỉ ngơi rồi.”
Cô muốn đuổi khách, Yến Thanh Thanh còn chưa muốn đi, nên lại nói tiếp: "Lời vừa rồi...đừng để cho anh trai em biết. Anh ấy từ trước đến nay rất yêu thương các em, thà rằng hy sinh hạnh phúc của mình, cũng muốn thành toàn cho các em."
Trong lời nói của cô ta còn mang theo một ý tứ lớn hơn nữa, theo cô ta thì cả ba anh em bọn họ đang thiếu nợ Cố Hải Triều, đừng không biết điều như vậy!!! Không nói đến chuyện tất cả đều là do Cố Hải Triều tự nguyện, cho dù lùi một vạn bước mà nói, bọn họ cho dù trả lại nhân tình, cũng chỉ có quan hệ với Cố Hải Triều, không liên quan đến Yến Thanh Thanh.
Cố Vân Khê vốn không muốn xen vào tình cảm của người khác, nhưng hiện tại đã có người không có mắt, vậy cô không khách khí nữa.
Cô lạnh giọng hỏi cô ta: "Học phí của chị là do ai trả?”
Yến Thanh Thanh biến sắc, vội nói: "Đương nhiên là do cha mẹ chị…”
“Ha ha.” Cố Vân Khê cười vô cùng châm chọc, cô không hỏi, nhưng cái gì cô cũng biết.
Lời này tựa như một bàn tay lớn đang đánh thẳng vào mặt của Yến Thanh Thanh, cô ta không khỏi tức giận, nói: "Em có ý gì? khinh thường nhà chúng tôi sao? Nhà chúng tôi đời đời đều là dòng dõi thư hương, mà nhà các người chỉ là chân đất chân ráo bước vào chốn thương trường này, dựa vào cái gì mà khinh thường nhà chúng tôi chứ?”
Vẻ mặt Cố Vân Khê không thể tưởng tượng nổi, người này cùng anh trai mình yêu đương chỉ là nói chuyện vui đùa thôi sao? Thậm chí cô ta hoàn toàn không biết gì về tình huống của Cố gia.
“Chị nóng nảy như vậy, là đang chột dạ sao?”
Hiện tại Yến Thanh Thanh vẫn cho rằng Cố Vân Khê là một người tương đối ôn hòa, chỉ là chỉ số thông minh cao, vận khí tốt một chút thôi.
“Em nói bậy.”
Cố Vân Khê có chút phiền với cô ta, vì vậy cô liền mở cửa phòng lớn tiếng kêu to: "Anh trai, anh mau ra đây.”
Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của Yến Thanh Thanh, cô ta hoảng sợ không thôi: "Em đang làm gì vậy?”
Lúc này, bốn phía gian phòng đều nhao nhao có động tĩnh, tất cả anh em của Cố gia đều chạy ra.
Tề Thiệu cũng chạy như bay tới, trước tiên cướp được chỗ đứng bên cạnh Cố Vân Khê, vội nói: "Tiểu Khê làm sao vậy?”
Cố Hải Triều lảo đảo chạy tới, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Thanh Thanh, sao em lại ở đây?”
Hiện tại đầu óc của Yến Thanh Thanh trống rỗng, theo bản năng nói: "Em...nửa đêm không ngủ được, liền muốn tới tìm Tiểu Khê nói chuyện vài câu.”
Cố Vân Khê mím môi, vẻ mặt không vui, nói: "Anh hai, bạn gái anh nói, bảo em đừng tiêu tiền bậy bạ, tiết kiệm tiền sinh hoạt phí cho cô ấy đi.”
Cô có một đôi tuệ nhãn, lời nói vừa nói ra đã b.ắ.n trúng tim đen, trực tiếp đ.â.m thủng tâm tư hiện tại của Yến Thanh Thanh.