Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 484




“Được.” Cố Hải Triều rất nghe lời bạn gái, lập tức đi theo sau cô ra ngoài.
Cố Vân Khê nhìn thấy hết, không khỏi nhíu mày.
Cố Hải Ba lại gần hạ giọng, hỏi nhỏ: "Em gái, có phải em cũng cảm thấy bọn họ không được tự nhiên lắm có phải không?”

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cố Vân Khê, Tề Thiệu cố ý bao một phòng, làm một lễ trưởng thành đơn giản nhưng lại vô cùng long trọng cho Cố Vân Khê.
Hắn đẩy một chiếc xe bánh ngọt đi tới, bánh ngọt ba tầng được trang trí giống như một ngọn núi nhỏ vậy. "Tiểu Khê, sinh nhật vui vẻ, em mau tới cầu nguyện đi.”
Cố Vân Khê nhìn người nhà và bạn bè vây quanh, trong mắt tràn đầy vui mừng, cô vội nhắm mắt lại ước một nguyện vọng.
“Chỉ mong người nhà mạnh khỏe, người bên cạnh đều có thể hạnh phúc.”
“Được rồi, thổi nến đi.”
Cô một hơi thổi tắt nến, vui vẻ chia bánh ngọt cho mọi người.
Khối thứ nhất cho Cố Hải Triều, Cố Hải Triều cảm khái vô cùng, em gái nhỏ của anh hiện tại cũng đã trưởng thành rồi. "Tiểu Khê, cuối cùng em cũng đã trưởng thành, thật tốt. Nếu ba mẹ còn sống, bọn họ nhất định sẽ rất vui.”
Hốc mắt anh đỏ lên, Cố Vân Khê nhẹ nhàng ôm vai anh, nói: "Anh, mấy năm nay anh cũng vất vả rồi.”
"Nhìn thấy các em đều trưởng thành tốt, chính là an ủi lớn nhất của đời anh." Cố Hải Triều còn muốn đợi cho em trai em gái của mình lập gia đình, mới xem như hoàn thành trách nhiệm của người anh cả này.
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Yến Thanh Thanh không khỏi lóe lên.
Tất cả mọi người đều tặng quà, Yến Thanh Thanh cũng tặng một đôi bông tai trân châu.
Đến phiên Tề Thiệu, hắn cẩn thận lấy ra một hộp gấm, mở hộp ra, là một đôi nhẫn tình nhân.
“Tiểu Khê, làm bạn gái anh đi, có được không?”
Cố Vân Khê:...
Cố Hải Ba bị sặc chính nước bọt của mình: "Khụ khụ, Tề Thiệu, em gái tôi còn nhỏ, anh gấp cái gì chứ?”
Tề Thiệu nhìn cô gái mình yêu, hắn chờ ngày này, đợi rất lâu rất lâu rồi. "Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều muốn làm bạn bên cạnh em, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tiểu Khê, anh yêu em, rất yêu rất yêu em."
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của anh, Cố Vân Khê mềm lòng, nói: "Được.”
Tề Thiệu mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy cô, như là chiếm được trân bảo hiếm có gì đó.
Anh em Cố gia có chút khó chịu, bảo bối nhà mình sắp bị tên này cướp đi rồi, đúng là có chút chua, có chút chát nha.
Yến Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, cười nói: "Tiểu Khê rất có phúc, Tề Thiệu vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy….” Cố Hải Triều nghe thế có chút chói tai, nói: "Tiểu Khê coi trọng hắn, là phúc khí của hắn, em gái anh chính là cô gái tốt nhất trên đời.”
Yến Thanh Thanh hơi nhíu mày, nói: "Em tốt, hay là em gái anh tốt?”
Cố Hải Triều dở khóc dở cười, con gái đều kỳ quái như vậy sao? “Cái này sao có thể so sánh được chứ? Không giống nhau mà.”
“Nhưng em lại rất muốn biết.”
“Luận tướng mạo, trình độ học vấn, khí chất, tài hoa, em gái anh đều tốt hơn." Cố Hải Triều không thể nhắm mắt nói dối được, em gái anh quả thật ưu tú hơn cô ấy rất nhiều.
“Hừ.” Yến Thanh Thanh rõ ràng mất hứng.
"Đừng giận, anh sẽ mua cho em thêm nhiều quần áo đẹp."
“Tôi mới không cần những thứ này.”
Cách đó không xa Cố Hải Ba trợn trắng mắt nhìn bọn họ, tính tình này cũng thật lớn nha.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Khê dẫn mọi người đi du lịch khắp nơi, một đường đến vui chơi giải trí, dạo xem thắng cảnh, chơi rất vui vẻ.
Cô đối với người trong nhà từ trước đến nay luôn hào phóng, ăn ở đều là chọn những thứ tốt nhất.
“Hiếm khi xuất ngoại một chuyến, mọi người cũng nhìn ngắm thế giới này nhiều hơn đi.”
"Đi ăn đồ Tây Ban Nha thôi."
Quan điểm tiêu dùng của Cố Vân Khê không giống với bọn họ, cô chỉ chọn thứ mình thích, tuyệt nhiên không nhìn đến giá cả.
Cô có thể ăn món Pháp đắt tiền nhất, cũng có thể ăn dạo ở các gánh hàng rong trên đường phố.
Người Cố gia cũng biết tính tình của cô, nên cũng không nói gì thêm. "Được.”
Dù sao bọn họ chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Tề Thiệu càng là cô nói cái gì chính là cái đó, còn có thể tùy ý cho cô cứ mua, mua, mua.
Cô ở nước ngoài hai năm, ngoại trừ học tập, chính là kiếm tiền, cũng chưa có thật sự hưởng thụ, tự trải nghiệm một phen nha.
Cứ như vậy, mọi người đi theo Cố Vân Khê thấy được một thế giới rực rỡ đặc sắc bên ngoài.
Ngày hôm nay, Cố Vân Khê bao một rạp chiếu phim, mọi người cùng nhau xem Broadway, mặc dù có chút xem không hiểu, nhưng cũng không cản trở được mọi người ngồi xem say sưa.
Sau khi xem xong, còn cùng nhau ăn món đêm.
Đến khi trở lại khách sạn đã là đêm khuya, Cố Vân Khê súc miệng nằm xuống giường, chuẩn bị muốn ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Vân Khê hơi nhíu mày, nói: “Ai vậy?”