Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 471




Cố Vân Khê nhíu mày, đã lâu rồi cô chưa xé người, một chọi ba cô cũng không sợ.
“Giáo sư, thuê viết luận văn, giở trò bịp bợm? Tôi không nghe lầm chứ.”
Mary cười lạnh một tiếng, "Cô muốn phủ nhận sao? Không phải chứ? Cô cũng không thể không có lương tâm như vậy được, vì thiên luận văn này, ba chúng tôi đã không thể nghỉ ngơi tốt trong suốt một tuần nay, cũng vì thế mà rụng rất nhiều tóc."
Hai người khác cũng nhao nhao lên tiếng, "Tôi đã không chợp mắt suốt ba ngày ba đêm, mệt muốn ngã bệnh, nhưng vì luận văn, tôi cảm thấy đáng giá.”
"Tôi đã dành tất cả tâm huyết của mình để viết luận văn, thậm chí là cả trong giấc mơ.”
Ba người trăm miệng một lời cắn c.h.ế.t Cố Vân Khê, bởi vậy, Cố Vân Khê chơi bời lêu lổng, không có nửa điểm tôn trọng đối với học thuật.
Ai sẽ thích một học sinh như vậy?
Cố Vân Khê cũng không có thói quen nuông chiều ai, trực tiếp xé mặt: “Nói như vậy, các người viết xong luận văn này trong suốt một tuần đã cảm thấy rất ưu tú.”
Lucas ngạo kiều biểu thị, "Tôi nghĩ, đây là một thiên luận văn thượng thừa.”
Cố Vân Khê hứng thú, "Tôi có thể xem không?”
Giáo sư Miller đưa luận văn qua, Cố Vân Khê nhìn nhanh như chớp, nhìn trong chốc lát, lấy ra một cây bút bôi bôi vẽ vẽ.
Miller tiên sinh thấy thế, khóe miệng liền hơi nhếch lên.
Mary xem không hiểu, cho nên rất không vui, "Đây là tâm huyết của chúng tôi, cô tùy ý vẽ bậy vẽ bạ, như vậy là không tôn trọng người khác, giáo sư, ngài thấy chưa? Cô ta ỷ có ngài thiên vị nên muốn làm gì làm.”
Cố Vân Khê là học viên thạc sĩ duy nhất, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bình thường cũng không phải ngày nào cũng đến.
Hết lần này tới lần khác, giáo sư Miller chú ý cô nhất, thỉnh thoảng mang cô theo bên cạnh.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Số liệu sai rồi.”
Ba người lúc này mới nhìn thấy Cố Vân Khê vòng ra con số, thế là hai mặt nhìn nhau, "Không có khả năng, cô nói bậy, chúng ta đã nhiều lần nghiệm chứng qua, không thể có sai sót."
Cố Vân Khê lười nói nhảm với những người này, lấy ra một quyển sổ thật dày, lật đến một trang trong đó. “Giáo sư, ngài xem.”
“Đây là?” Giáo sư Miller ngẩn ngơ.
"Mỗi lần thí nghiệm ra kết quả, tôi đều ghi chép lại." Cho dù Cố Vân Khê bận rộn bài tập không có đi phòng thí nghiệm, nhưng sau đó cô cũng sẽ lật xem từng trang báo cáo thí nghiệm, cẩn thận nghiên cứu.
“Số liệu nguyên thủy này ở đây.” Cô chỉ vào ghi chép trong sổ tay, lần lượt tương ứng. Không riêng gì nơi này, cô liên tiếp chọn năm chỗ sai, khiến cho đám người Mary đều xanh mặt.
Họ không đi tìm báo cáo gốc, bởi vì vào thời khắc thí nghiệm thành công, tất cả đều được niêm phong.
Bọn họ có thể đi thỉnh cầu xem xét, nhưng, tất cả đều là tình huống tiến hành lén lút.
Gặp được số liệu, ba người liền căn cứ vào trí nhớ của mình.
Còn có một luận chứng logic là sai.
Cố Vân Khê không nhịn được trào phúng nói, "Các người làm sao có thể làm được một bài luận văn nhiều lỗi sai như vậy, lại còn tràn đầy tự tin bày tỏ là luận văn thượng thừa?
Lucas vừa tức vừa xấu hổ, cái này cũng không thể trách bọn họ, thời gian thật sự quá ngắn, chỉ một tuần, vì không có thời gian cho nenen mỗi người phụ trách một phần.
“Cô…cô không xuất lực, làm sao không biết xấu hổ lại đi chỉ trích chúng ta?”
Đến lúc này, bọn họ còn cắn cô không buông.
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Giáo sư, đây là luận văn tôi viết, ngài xem giúp tôi.”
Krillin vẫn luôn trầm mặc không nói, đến lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin mà chất vấn, "Luận văn? Không thể nào, rõ ràng đã bị cướp…”
Hắn ta giật mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng lại, nhưng đã muộn.
Cố Vân Khê nghe rõ ràng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Cướp? Bị ai cướp đi?”
Krillin tâm hoảng ý loạn, "Cô... vừa rồi nói gặp phải cướp, cướp mất luận văn cũng là chính cô nói.”
Hắn ta không nghĩ tới Cố Vân Khê bình thường khiêm tốn khiêm tốn lại khó chơi như vậy.
Chỉ cần không ai chọc Cố Vân Khê, cô là một người rất dễ nói chuyện, không phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì tương đối hiền hòa bao dung.
Cho nên, mọi người cảm thấy tính tình của cô rất ôn hòa.
Nhưng, Cố Vân Khê vừa gặp chuyện liền lộ ra mũi nhọn, "Chậc chậc, tuổi không lớn, đã bắt đầu già hồ đồ rồi.”
Sắc mặt Krillin kịch biến, theo bản năng nhìn về phía giáo sư Miller, "Giáo sư, cô ta cố ý chửi bới chúng tôi, chỉ vì muốn tranh đoạt làm học trò của ngài.”
Họ đều là học viên tiến sĩ của giáo sư Miller, nhưng chỉ là sinh viên, chứ không phải học trò thân cận.
Đây là hai việc khác nhau, học viên tiến sĩ có thể nhiều người, nhưng học trò lại chỉ có mấy người.