Giáo sư Miller là người có uy tín trong ngành, sức ảnh hưởng rất lớn, học trò của ông chỉ có năm người, nhưng mỗi người đều có thành tích, là chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy trong ngành.
Thử hỏi chỉ nhìn về hướng này, ai lại không muốn trở thành học trò của ông chứ? Bọn họ tranh đoạt đến đánh nhau vỡ đầu.
Ánh mắt của Mary lóe lên, nhìn về phía giáo sư Miller đang chuyên chú xem luận văn, “Cố, cô tuổi còn nhỏ, chỉ cần cố gắng, biểu hiện thật tốt là sẽ có cơ hội.
Lucas ha hả cười, "Học trò của giáo sư Miller không phải ai cũng có thể làm, còn còn chưa tốt nghiệp thạc sĩ, làm sao có đủ tư cách cạnh tranh?”
Cố Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, đi một vòng lớn như vậy, làm nửa ngày, chính là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người cạnh tranh.
Nói thật, ngay từ đầu cô chỉ muốn trở thành học viên tiến sĩ được giáo sư Miller chỉ dẫn. Nhưng, có một lần trong lúc vô tình nghe được mấy học viên tiến sĩ trò chuyện, cô mới biết được việc này.
Sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại này chính là, học trò có thể kết thừa tài nguyên giao thiệp của giáo sư Miller. Lấy thân phận địa vị hiện giờ của giáo sư Miller, trở thành học trò của ông tương đương với một bước lên trời.
Cô mấp máy miệng, con ngươi lưu loát chuyển dộng, rồi bỗng nhiên cất giọng hỏi, "Giáo sư Miller, tôi có thể làm học trò của ngài không?"
Cô đi thẳng vào vấn đề khiến cho ba người kia hít một ngụm khí lạnh, làm sao cô dám? Mẹ nó, không phải nói người phương đông rất e dè sao? Cái này là gọi là e dè? Bọn họ đều bị lừa bởi những lời đồn đại c.h.ế.t tiết.
Giáo sư Miller thu học trò từ trước đến nay rất hà khắc, cũng không thích người khác quá chủ động.
Giáo sư Miller giật mình tỉnh giấc, nhìn cô một hồi, lại cúi đầu nhìn luận văn, mắt cũng không rút ra được, "Cô vừa nói cái gì?"
Ông không nghe rõ, nhưng Lucas lại hiểu lầm, cho nên lớn tiếng cười nhạo, "Ha ha, giáo sư Miller học trò có phẩm hạnh không đoan chính đâu, cô đừng hy vọng nữa.”
"Cố, da mặt của cô thật dày, tôi cũng chưa từng thấy qua người như cô, người phương đông các cô đều không biết xấu hổ như vậy sao?"
Thật ra cô không có hứng thú với thân phận học trò này, dù sao cô cũng không muốn định cư ở nước ngoài.
Nhưng, người ta dám làm cô như vậy, cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Đó là sự trả thù của cô, phải lấy đi những gì họ quan tâm nhất và đè bẹp nỗ lực của họ.
“Tôi làm học trò của ngài, ngài cảm thấy được không?”
Giáo sư Miller cuối cùng cũng nghe rõ, nhìn Cố Vân Khê thật sâu, mới gật đầu nói: "Được.”
Ba người Mary:... Cái này là nói da mặt bọn họ không đủ dày sao? Nhưng, rõ ràng giáo sư Miller không thích tự đề cử mình.
Trong lòng Mary nghẹn một cỗ hỏa, "Giáo sư, tại sao ngài lại phân biệt đối xử như thế?”
Tiê chuẩn kép như vậy, thật sự rất quá đáng.
Ai ngờ, giáo sư Miller lại nói một câu, "Tôi cho rằng, tất cả mọi người đều biết tôi đang khảo sát Cố Vân Khê, toàn bộ phòng thí nghiệm chỉ có cô ấy là học thạc sĩ.”
Cho nên nói, ngay từ đầu cô đã được đối xử đặc biệt?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông đem quyền ký tên tác giả thứ hai cho Cố Vân Khê, viết luận văn cũng là nội dung khảo hạch.
Đây tuyệt đối là bạo kích! Mặt ba người đều xanh mét.
Họ thật sự không biết sao? Biết, nhưng vẫn muốn lật đổ Cố Vân Khê.
Chỉ là khảo sát mà thôi, không thông qua cũng bình thường chứ?
Chỉ cần có một tia hy vọng, đều phải thử một lần.
Giáo sư Miller không để ý đến những người này, nghiêm túc xem xong luận văn, lật đi lật lại xem ba lần.
Vẻ mặt ông sung sướng, nói: "Cố, bài luận văn này của em viết rất tốt, có căn cứ, trật tự rõ ràng, dùng từ chuẩn xác, logic nghiêm cẩn, không cần sửa, trực tiếp gửi đi.”
Krillin không dám tin, "Không cần sửa?”
“Không cần.” Giáo sư Miller lộ vẻ tán thưởng, "Đây là một bài luận văn gần như hoàn mỹ.”
Nhìn ông luôn miệng khen ngợi như vậy, làm cho các sinh viên khó mà tin được.
Giáo sư Miller cũng rất bất ngờ, ông còn tưởng rằng cần phải dạy dỗ một phen, nhưng, thật sự không cần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là một thiên tài.
Krillin chịu đả kích, hắn ta biết quá rõ giáo sư Miller yêu cầu luận văn nghiêm khắc như thế nào.
“Sao có thể, cô ấy là người Châu Á, tiếng mẹ đẻ của cô ấy không phải tiếng Anh..." Hắn ta đoạt lấy luận văn, nhìn rõ nội dung bên trong thì nhất thời ngây ngẩn cả người, "Tiếng Latin?!"
"Tinh thông tiếng Latin mới là tiêu chuẩn của thuật, có gì kỳ quái sao?” Kiếp trước Cố Vân Khê là tiến sĩ song ngành danh giáo, logic tư duy đều nhanh nhạy, luận văn cũng là trình độ tiến sĩ.