Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 470




Sau khi sắp xếp tài liệu xong, cô bắt đầu chỉnh sửa đại cương.

Tề Thiệu thấy cô cả ngày nhốt mình trong thư phòng viết bản thảo, có chút lo lắng: “Cần tôi hỗ trợ không?”

Cố Vân Khê mỉm cười: “Không cần, chút chuyện này thì tính là gì?”

Cô vĩnh viễn không quên được ngày bị nhốt trong phòng viết luận văn, đó mới là dày vò.

Không phải vì cô bị nhốt lại, mà là những thứ cô viết trong bài luận văn ấy sẽ thay đổi một thời đại.

Cô sợ mình nói dối người trong nước, đem đất nước đẩy vào cống ngầm tối tăm, cho nên, mỗi một lý luận đều là cân nhắc đi cân nhắc lại, cân nhắc đi cân nhắc lại.

Áp lực trong lòng cực kỳ lớn.

“Chờ em viết xong luận văn này, sẽ bắt tay vào chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, ra sức học tập chuẩn bị cho học vị tiến sĩ.”

Thời gian của cô sắp xếp thật kín.

Tề Thiệu cúi đầu uống một ly sữa hạnh nhân: “Sang năm nghỉ hè em có dự định gì không?”

Cố Vân Khê hơi trầm ngâm: “Khi đó anh chị kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, đưa họ tới đây du lịch, chúng ta cũng có thể thả lỏng tinh thần, đi chơi chung quanh một chút.”

Tề Thiệu nhất thời nở nụ cười: “Ý kiến hay, để tôi sắp xếp.”

Đến giờ hẹn, Cố Vân Khê mang theo túi xách ngồi xe đến trường học.

Đến cổng trường, cô mở cửa xe đi xuống, sửa sang lại dây đeo ba lô.

“Ăn cướp, có người ăn cướp.”

Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ đen giật ví tiền của một nữ sinh chạy như điên, nữ sinh vừa tức vừa vội đuổi theo ở phía sau.

“Mọi người giúp tôi ngăn hắn lại! Ai giúp tôi bắt được hắn, tôi cho người đó năm trăm đô la.”

Vừa nghe lời này, đám người vốn thờ ơ liền xôn xao như vỡ trận, nhao nhao chạy theo tên cướp.

Phía sau bị một đám người đang đuổi theo nên tên cướp chạy rất nhanh, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, gã bỗng nhiên xông về phía Cố Vân Khê đang đứng ven đường, đưa tay muốn khống chế cô làm con tin.

“Đừng nhúc nhích......”

Nhưng gã còn chưa tới gần Cố Vân Khê đã bị người không biết từ nơi nào xuất hiện chắn ở phía trước, tung chân lên đá một cước, tên cướp nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến hít hà, ví tiền trong tay bay ra ngoài.

Chị Hướng bất chấp đi kiểm tra gã cướp, trước tiên nhìn về phía cô: “Vân Khê, em không sao chứ?”

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Hắn ta chưa chạm vào em, chị Hướng, chị bảo vệ em rất tốt.” Chị Hướng vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hiện giờ đi theo bên cạnh Cố Vân Khê làm tài xế kiêm vệ sĩ cá nhân.

Nữ sinh mất đồ chạy đến rất nhanh, cô ta nhặt ví tiền của mình lên xem xét, thấy ảnh chụp trong ví hoàn hảo không tổn hao gì, thở ra một hơi thật dài.

“Cảm ơn, rất cảm ơn hai người.”

Cô lấy ra năm trăm đô la đưa cho chị Hướng, chị Hướng nhìn về phía Cố Vân Khê, Cố Vân Khê khẽ gật đầu, lúc này chị mới nhận tiền.

Nữ sinh thấy thế, chủ động vươn tay.

“Xin chào, tôi là Pass, sinh viên năm tư.”

“Tôi là Cố Vân Khê, nghiên cứu sinh năm hai.”

Nữ sinh có chút ngoài ý muốn, còn trẻ như vậy đã là nghiên cứu sinh? Cô vô cùng nhiệt tình: “Để tôi mời cô một ly cà phê.”

“Hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng phải xử lý, lần sau có cơ hội cùng nhau uống cà phê.” Cố Vân Khê phất phất tay, quay đầu nói với chị Hướng: “Hắn muốn bắt em, chị giúp em hỏi rõ ràng là đây là việc ngẫu nhiên, hay có người cố ý xúi giục hắn ta?”

“Được.” Chị Hướng nhẹ nhàng lên tiếng, kéo tên cướp lên.

Cố Vân Khê vội vàng chạy tới văn phòng, phát hiện ngoại trừ giáo sư Miller, còn có nhóm người Mary.

“Cố, cô đến muộn năm phút, cô không tôn trọng thầy giáo chút nào, để thầy ấy đợi lâu như vậy…”

Nghe Mary thở ra toàn mùi trà xanh, Cố Vân Khê đảo mắt xem thường.

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi gặp phải trộm cướp, thiếu chút nữa bị đe dọa.”

Lucas cười ha ha: “Cô nói giỡn sao? Chúng tôi học ở đây từ trước tới giờ đều rất yên ổn, không có nghe có kẻ trộm vặt gì…”

Cố Vân Khê có chút không rõ, bọn họ đây là muốn làm gì?

“Rất nhiều người thấy được, có thể đi kiểm chứng, đây xem như tình huống bất khả kháng.”

Vẻ mặt Lucas nghi hoặc: “Coi như là vậy đi, vì biểu thị tôn trọng giáo sư, cô có thể đi sớm hơn nửa tiếng…”

Giáo sư Miller không kiên nhẫn cắt ngang. “Được rồi, đừng ồn ào nữa.”

Ông giơ xấp giấy dày trong tay lên: “Cố, đây là luận văn trò nhờ vả ba người bọn họ viết? Thầy cũng không biết luận văn đã giao còn có thể chuyển cho người khác làm hộ.”

Cố Vân Khê: “...”

Ô ô, ngầm giở trò sau lưng cô, đúng là có tiền đồ.

Người trước đây dám làm trò này với cô, kết cục đều rất rất thảm...