Cô dâu sửng sốt một chút: “Nhưng tôi cảm thấy, phụ nữ học giỏi không bằng lấy chồng có công danh, cuối cùng vẫn phải trở về vị trí vốn có trong gia đình.”
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng tình: "Tôi cũng cho rằng như vậy, trình độ học vấn càng cao, càng không muốn làm vợ làm mẹ người ta.”
Cố Vân Khê im lặng, thế gian này cao thấp không đồng đều, suy nghĩ giữa người với người không giống nhau.
“Bởi vì hiểu biết càng nhiều càng nắm rõ mong muốn của bản thân, đọc sách không vì lý do nào khác mà là cho phép bản thân có nhiều sự lựa chọn hơn.”
Một câu “không gả được”như đem đến cho bọn họ cảm giác ưu tú hơn người khác gấp trăm lần, cả đời người phụ nữ chỉ sống để lập gia đình sao?
Cô hoàn toàn không thể hiểu được, cảm giác ưu tú hơn người của những phụ nữ đã kết hôn từ đâu mà có?
Cô nhớ về người được mệnh danh là mẹ của vạn đứa trẻ, bác sĩ Lâm Xảo Trĩ, cả đời vị bác sĩ này không lập gia đình, đỡ đẻ hơn năm vạn đứa trẻ, một người phi phàm vĩ đại như vậy lại bị đám anh hùng bàn phím chỉ trích, nói cô là một người phụ nữ đáng thương, không hoàn chỉnh, cả đời thật đáng buồn.
Đúng là...... một lời khó nói hết.
“Đối với một số người, gia đình là điều quan trọng nhất, cả đời chỉ xoay quanh giữa đàn ông và con cái.”
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, cô luôn tôn trọng và chúc phúc cho họ, không chỉ trỏ nói ra nói vào, chỉ cần người sống vui vẻ là tốt rồi.
"Nhưng đối với một số người mà nói, lập gia đình không phải là lựa chọn duy nhất của họ. Chuyên tâm vào sự nghiệp, theo đuổi ước mơ, cố gắng cống hiến cho đất nước, phụ nữ cũng có chí hướng cao như mây trời, thật sự khiến người ta khâm phục."
Cô chậm rãi nói, cả người tản ra ánh sáng tự tin.
Mọi người kinh ngạc nhìn cô, có người không cho là đúng, cũng có người xúc động.
Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô: “Tiểu Khê, Tiểu Khê, em đâu rồi?”
Cô dâu sửng sốt một chút, lập tức vén váy chạy ra ngoài.
“Chấn Hoa, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Khê chậm rãi đi theo ở phía sau, là tiếng của Trần Chấn Hoa cùng Khương Nghị, hai người ôm một cái máy, đang ở cửa phòng 209 của cô gào khóc thảm thiết.
“Hai người làm sao vậy?”
Trần Chấn Hoa vừa thấy cô thì ánh mắt sáng lên, bổ nhào tới: “Mau cứu anh, cứu anh.”
Cố Vân Khê: “...”
“Có chuyện gì từ từ rồi nói.”
Trần Chấn Hoa vội vàng vàng đem máy móc bị hư do quăng ngã ở trong n.g.ự.c đưa về phía cô: “Anh sai người mua một kiện camera hoàn toàn mới từ nước ngoài, vốn định dùng trong hôn lễ hôm nay, hiện tại nó bị người khác không cẩn thận đụng hư, không thể dùng nữa.”
Hắn chuẩn bị cực kỳ tâm huyết cho ngày trọng đại này, chỉ vì muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình làm kỷ niệm.
Kết quả, còn chưa kịp dùng đã bị hư.
Hôm nay Khương Nghị là thợ quay phim, gã đã tới từ sáng sớm, lúc này mặt ủ mày chau: “Là lúc hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ đụng trúng tôi, tôi không bảo vệ được máy quay, Tiểu Khê, giúp một tay đi.”
Đền tiền cái máy này đắt quá, tim gã đang rỉ máu.
Cô dâu nhíu cặp mày lá liễu, đau lòng không thôi, bỏ tiền hơn một vạn mua máy móc mà không thể dùng? A a a.
“Chấn Hoa, không phải anh biết sửa đồ điện sao? Bố chồng cũng biết sửa, mau mang đến cho ông ấy xem.”
“Đây là hàng Nhật đặc biệt cao cấp, anh và ba cũng chưa từng nhìn thấy, sửa bằng kiểu gì?”
Trong lòng Trần Chấn Hoa nóng như lửa đốt, đầu đầy mồ hôi: “Tiểu Khê, em giúp anh một tay với, hôn lễ chỉ còn cách nửa giờ nữa là bắt đầu, anh không muốn tiếc nuối cả đời.”
Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, là một cái máy quay phim cầm tay, sản phẩm cũ kỹ như vậy cô cũng chưa từng thấy qua.
“Đưa cho em xem.”
Có người nhịn không được hỏi: “Chồng chị họ, đến anh cũng không biết, cô ấy làm sao biết được?”
“Cô ấy là sinh viên ưu tú chuyên ngành điện tử.”Trần Chấn Hoa trông mong nhìn Cố Vân Khê: “Có thể sửa được không?”
Sau khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy tới tìm Cố Vân Khê, ngoại trừ cô, người khác đều không thể sửa được món đồ quý giá này.
Cố Vân Khê cầm máy quay trong tay, lật qua lật lại kiểm tra.
Bây giờ màn hình đã tối đen, không có cách nào khởi động máy.
Theo lý thuyết mà nói, nguyên lý sử dụng hẳn là giống nhau.
“Đi lấy hộp dụng cụ mang tới đây, em phải mở ra kiểm tra bên trong.”
Cô ôm máy vào phòng 209, những người khác bị chặn ngoài cửa.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô nhanh chóng mở máy camera ra, động tác nhanh nhẹn thông thạo như nước chảy mây bay.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, chăm chú nhìn cô bận rộn sửa chữa, đôi tay trắng nõn linh hoạt dường như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cố Vân Khê sắp xếp từng linh kiện một, sau đó nhìn qua, cân nhắc một hồi lâu mới mở miệng kêu người lấy đến mấy linh kiện.
Trần gia mở cửa hàng đồ điện, linh kiện gì cũng có, rất nhanh liền đưa đầy đủ linh kiện tới tay cô.