Cố Vân Khê nghịch ngợm tháo gỡ nửa ngày liền lắp camera trở về hình dáng cũ, cực kỳ hoàn chỉnh, không khác gì cái máy lúc ban đầu.
Cô ấn nút khởi động, màn hình có phản ứng dần dần sáng lên: “Đã sửa xong rồi, cầm lấy đi.”
Trần Chấn Hoa vui như bay lên chín tầng mây, chính mình loay hoay một chút, ôi chao này, có thể quay phim, tốc độ tốt.
“Không hổ là chị Tiểu Khê của anh, em là thần vĩnh viễn là chị của anh, anh biết em là người có khả năng nhất.”
Mọi người không nhịn được kinh ngạc, đúng là sửa xong rồi?
Cha Trần nghe tin chạy đến, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, từ trong đám người cố sức chen lấn:
“Tiểu Khê, con nói xem có thể làm ra cái máy như vậy hay không? Con không biết cái này đắt bao nhiêu, đúng là làm người ta đau lòng muốn chết.”
Trong lòng Cố Vân Khê hiểu rõ: “Về nguyên lý thì có thể, nhưng sản xuất với số lượng lớn thì hơi khó.”
Cô không nghĩ đó là một ý hay.
Cha Trần còn trông cậy vào việc cô có thể làm ra sản phẩm mới hồi một đợt máu, tình hình nếu cứ tiếp tục như vậy ăng-ten bảo bảo sớm muộn cũng bị ngừng sản xuất.
Cái này cách nghề như cách núi, ông căn bản không biết kỹ thuật này có bao nhiêu khó khăn.
Cố Vân Khê chỉ thản nhiên nói mấy điểm đơn giản nhất:
“Có một số vật liệu cần nhập khẩu, công nghệ cũng không đạt tới trình độ đó, giống như pin sạc niken này sẽ rất khó làm.”
Những lời này cha Trần đều nghe hiểu, nhưng vẫn không muốn buông tha: “Chỉ cần có thể sản xuất ra, những vấn đề khó khăn khác đều có thể giải quyết.”
Cố Vân Khê có chút giật mình: “Chú Trần à, cháu nói thẳng đi, thời đại phát triển quá nhanh, những sản phẩm kỹ thuật số 3C này rất nhanh sẽ bị đào thải, chờ chú làm ra thành phẩm công nghệ đã đổi mới.”
“Điều quan trọng nhất là thị trường tiêu dùng của đất nước chúng ta vẫn chưa đạt đến mức đó, và những người sẵn sàng chi hàng chục nghìn tệ cho một thiết bị điện tử giống nhau đang đếm trên đầu ngón tay.”
Theo đuổi thị trường cao cấp ở giai đoạn hiện tại là không thể thực hiện được, ở thời đại tiền lương trung bình một tháng trăm tệ, ai nguyện ý nhịn ăn nhịn uống mười năm chỉ vì mua một thứ không thực dụng?
Chỉ có đồ vật thực dụng lại có giá trị cao, mới có thể được gia đình bình thường chấp nhận.
“Chú Trần, chúng ta phải tôn trọng quy luật thị trường.”
Ông Trần thất vọng tột độ, khẽ thở dài một hơi:
“Tiểu Khê à, con cũng biết chú Trần không có bản lĩnh gì, không hiểu những thứ này, ăng ten bảo bảo từng là mỏ vàng của chú đã bão hòa thị trường rồi, con có thể nghiên cứu phát triển một sản phẩm mới vừa thực dụng vừa chất lượng không?" “Nếu công ty sụp đổ, chú cũng không có vấn đề gì, nhưng nhiều nhân viên như vậy làm sao sắp xếp được?”
Ông rất hối hận khi thu ồ ạt quá nhiều nhân viên trong thời gian phát triển nhất, nhóm người này có quan hệ họ hàng, không dễ xử trí.
Vẫn là Tiểu Khê thông minh, lựa chọn mua đất xây nhà máy, làm thực nghiệp mới là con đường chính thống.
Cha cô dâu không biết từ nơi nào xuất hiện, cười ha hả: “Đối với sinh viên ưu tú chuyên ngành điện tử mà nói, chuyện này chỉ như một bữa ăn sáng, chẳng qua bọn họ có tình nguyện làm hay không thôi.”
Người này nói chuyện âm dương quái khí ở đây là có ý gì!
Cố Vân Khê nghiêm mặt, từng câu từng chữ nhảy ra ngoài: “Đúng rồi, tôi không muốn làm.”
Hiện trường yên tĩnh một cách thần kỳ. Cha cô dâu trừng mắt: “Sao cô có thể ích kỷ, hẹp hòi như vậy?”
Nhìn khuôn mặt ôn nhu của Cố Vân Khê khiến đối phương có cảm giác hiền lành dễ bị xoa tròn bóp dẹt, nhưng trong bốn anh em trong nhà, tính tình của cô cứng rắn, ương ngạnh nhất.
“À, ông là người vĩ đại nhất, ông đi mà nghiên cứu sản phẩm mới đi.”
Ông Ngô chỉ vào mũi cô tức giận mắng: “Nếu tôi có bản lĩnh đó đã sớm tự làm rồi, còn ngước nhìn sắc mặt của loại tiểu nhân ích kỷ như cô sao?”
Tiểu nhân ích kỷ? Còn chưa dám nói cô như vậy, Cố Vân Khê không khỏi nở nụ cười, những người cậy già lên mặt thật sự đáng ghét.
“Thứ phế vật không có bản lĩnh, nhìn nhiều hơn chút tôi còn khinh.”
Cô trực tiếp ném ra một câu khinh bỉ, khiến cha Ngô tức đến phát run cả người: “Cô…”
Anh em Cố Hải Triều đều không tham dự, ở một bên bàng quan, lực sát thương của cái miệng nhỏ em gái nhà mình nặng cỡ nào, bọn họ quá rõ ràng.
Toàn trường không ai là đối thủ của cô.
Cố Vân Khê không nhìn ông Ngô thêm cái nào: “Chú Trần, Trần Chấn Hoa, hai người cũng cho là như vậy?”
Mọi người kinh ngạc, đây là lôi kéo người ta đứng về phía mình trước mặt mọi người?! Vừa mạnh mẽ còn rất bá đạo.
Cha Trần sớm biết tính cách chân thật của cô, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn bị làm cho ngạc nhiên.
“Đương nhiên không phải, Tiểu Khê, con là một người rất dịu dàng, hiểu chuyện.”
Mặc dù là thông gia, nhưng lão Ngô nói chuyện quả thật quá đáng, Cố Vân Khê là ai, cô là người dám đ.â.m thủng trời, ngay cả Cố lão thái cũng đưa vào tù.
Ông Ngô thì tính là cọng hành nào?
Một lần nữa ông ý thức được việc lay động Cố Vân Khê chỉ có sự chân thành, thật lòng.