Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 316




Cố Hải Triều hít một ngụm khí lạnh, "Vậy không thể để hắn ta uống nhiều rượu, e là sẽ hỏng việc”.
Cố Vân Khê âm thầm tính toán, con ngươi nhỏ lưu chuyển: “Chiêu đãi theo quy cách cũ, chúng ta cũng không cần thiết phải đắc tội người khác, dù sao cũng còn các đồng chí ở Cục Ngoại vụ."
Cố Hải Triều ngẫm lại cũng đúng, đắc tội với thương nhân Hồng Kông là nhỏ, đắc tội với đồng chí quản sự mới là chuyện lớn.
Cố Vân Khê vuốt ve ngón tay, tâm tư xoay chuyển: “Đợi lát nữa em cũng cùng tham gia”.
Cố Hải Triều cảm thấy cực kỳ quái lạ.
“Không phải em luôn không thích tham dự những trường hợp xã giao như thế này sao?”
Anh bảo vệ em trai em gái rất tốt, không cho bọn họ tham gia loại xã giao này.
Cố Vân Khê mỉm cười. “Dù sao cũng phải đối mặt, trước khi ra nước ngoài em cần làm quen một chút.”
“Du học nước ngoài cũng phải xã giao sao?”
“Họ đang đào tạo các nhà quản lý doanh nghiệp có tài lãnh đạo, hoặc những người đi đầu trong lĩnh vực học thuật quốc tế.” Cố Vân Khê nghiêm túc nói: “Cho nên em muốn tham gia vào các câu lạc bộ khác nhau để kiểm tra khả năng của bản thân trong mọi khía cạnh, chẳng hạn như làm việc nhóm, giao tiếp, phối hợp, v.v.”
“Được thôi”.
Rất nhanh, đoàn người tham quan đã đi tới xí nghiệp Cố gia, mấy chiếc ô tô chạy tới, phô trương thanh thế rất lớn.
Cố Hải Triều mang theo em gái cùng Khương Nghị ở cửa chính nghênh đón đoàn khách, còn cố ý giăng biểu ngữ chào mừng lên.
Nhân viên Cục Ngoại vụ giới thiệu khá nhiệt tình: “Giới thiệu với các vị, đây là ông Chu Ngọc Thành đến từ Hồng Kông và hai đứa con của ông ấy… Đây là Thượng tiên sinh và người nhà của ông ấy….
“Đây là......”
“Đây là người phụ trách công ty Hải Tinh, Cố Hải Triều và em gái của ngài ấy, còn đây là Phó Giám đốc Khương Nghị.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh các vị đến công ty của chúng tôi…”. Cố Hải Triều chủ động vươn tay chào hỏi.
Anh thường xuyên được Tề lão gia mang ra ngoài tham gia tiệc xã giao, đối nhân xử thế đều rất có chừng mực, nhiệt tình mà không có vẻ nịnh nọt, lời nói khách sáo lại có thể làm cho người ta cảm nhận được sự chân thành. Giao tiếp cũng là một môn học, ở vị thế sếp tổng, biểu hiện của anh trai biết co dãn đúng mực.
Mà trợ thủ Khương Nghị bên cạnh nhìn Cố Hải Triều từ từ thay da đổi thịt trở nên ưu tú sáng chói, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Đó là lợi ích của việc có một cô em gái tốt.
Đoàn tham quan còn rất ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên dế nhũi mềm oặt, không ngờ lại là một người trẻ tuổi ăn nói không tầm thường.
Khương Nghị là một tay cừ khôi trong việc tạo bầu không khí, chỉ trong chốc lát, không khí liền náo nhiệt lên, hai bên kẻ nâng người đỡ, cổ vũ lẫn nhau.
Chỉ có Cố Vân Khê yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh trai, cách ăn mặc đều rất khiêm tốn hướng về phía đoàn khách ngại ngùng cười hùa theo, giống như vừa bị kéo tới tiếp đón khách.
Ở chỗ bọn họ không thấy, ánh mắt của cô quét qua từng người, không một tiếng động quan sát bọn họ.
Chu Ngọc Thành áo mũ chỉnh tề, hơn ba mươi tuổi, dáng người bảo dưỡng không tệ, trên tay đeo nhẫn phỉ thúy.
Hai đứa con của hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đều chải chuốt rất tinh xảo, con trai thì khoác tây trang cỡ nhỏ, con gái thì mặc váy công chúa.
Cố Vân Khê cố gắng nhớ lại chi tiết trong sách, Chu gia nhiều lắm chỉ là nhà hơi có tiền, việc giặt quần áo nấu cơm xử lý việc nhà đều giao cho nữ nhân làm, không có giúp việc hay quản gia.
Nhưng phô trương như thế này không giống với kiểu cách của nhà có chút tiền.
Cô cũng không nhớ rõ trong số những người có m.á.u mặt ở Hồng Kông có loại nhân vật một xu này, cần phải tìm người thăm dò một chút.
Chu Ngọc Thành tự cho bản thân đã kín đáo nhìn ngó cô vài lần, ánh mắt suy nghĩ, vẻ mặt tươi cười chủ động vươn tay phải ra: "Cố tiểu thư, rất vui được biết cô”.
Cố Vân Khê giống như không hiểu lễ tiết xã giao, không bắt tay mà chỉ cười ngại ngùng: “Xin chào, Chu tiên sinh”.
Cố Hải Triều không rõ em gái đang tính toán điều gì, nhưng theo thói quen nói đỡ thay cô.
“Thật ngại quá, tính cách em gái tôi dễ thẹn ngùng, nhân dịp ngày hôm nay tôi dẫn em ấy ra ngoài để nhìn xã hội nhiều hơn”.
Khương Nghị đứng một bên nghe câu này cả người nổi da gà, ngại ngùng thẹn thùng cái rắm, hai anh em ruột các người ra dáng nghiêm trang nói hươu nói vượn thật là làm người ta sợ hãi.
Sao gã có cảm giác hai bình hồ lô này đang muốn tung ra tuyệt kỹ chọc chó rồi?