Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua, anh em Cố Hải Triều thay đổi sắc mặt: “Em muốn xuất ngoại sao?”
Lần này Cố Vân Khê trở về chính là muốn cùng người nhà thương lượng một chút về việc du học, cô đi thì sẽ đi nhiều năm.
“Trường học cho phép em tốt nghiệp đại học chính quy sớm, em đã nghĩ đến việc ra nước ngoài tiếp nhận đào tạo chuyên sâu hàng đầu, nhân lúc em còn trẻ sức khỏe và trí lực đang ở lúc tốt nhất, tranh thủ học nhiều một chút.”
Ánh mắt Cố Hải Ba tỏa sáng lấp lánh: “Mười sáu tuổi đã tốt nghiệp đại học chính quy? Em gái, em thật lợi hại nha”.
Cố Hải Triều lộ vẻ lo lắng: “Tiểu Khê, đọc sách nhiều là tốt, nhưng không nên nhất thời gấp gáp, thân thể em không tốt lắm, đừng ép bản thân mình quá”.
Cố Vân Khê cũng không muốn vội vã như vậy, nhưng việc này không phải do cô.
Bây giờ là thời kỳ mấu chốt nhất, cấp trên rất sốt ruột, hận không thể giành giật từng giây để đưa kinh tế đất nước đuổi kịp và vượt qua nước ngoài, bổ khuyết chỗ trống này.
Có một số điểm mấu chốt, một khi bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ cả một thời đại.
Cô hoàn toàn có thể lý giải, năm đó chúng ta bỏ lỡ thời đại hàng hải, lạc hậu mấy trăm năm, ăn quá nhiều đau khổ, chảy quá nhiều máu.
Hôm nay, vũ khí đáng kinh sợ của người khác đang chĩa phía trước, chúng ta làm sao dám buông lỏng?
"Em đã tìm bác sĩ tốt nhất nước giúp em điều trị vấn đề sức khỏe, học tập sao có thể không vất vả, em sẽ tranh thủ trong thời gian nhanh nhất lấy được học vị tiến sĩ”.
Mọi người trầm mặc, Cố Hải Triều sờ sờ đầu em gái, không tiếng động thở dài: “Em đã xác định xong rồi?"
Anh hiểu rất rõ tính tình em gái, một khi nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ làm được.
“Vâng”.
Cố Hải Triều biết không ngăn được bước tiến của cô, chỉ có thể ủng hộ.
“Vậy đi đi, chỉ cần nhớ bất kể lúc nào, anh chị đều chờ em trở về”.
“Anh cả, em nhất định sẽ trở về với mọi người mà”.
Cố Vân Khê tranh thủ lúc cô còn chưa rời đi, đem các hạng mục chứng thực, bận rộn đến nỗi xoay vòng.
Chuyện cần cô tự làm còn rất nhiều, có lúc cô đưa anh cả theo để sau khi cô xuất ngoại, anh ấy sẽ thay cô trở thành người dẫn đầu.
Quyền khống chế cục diện phải nằm trong tay Cố gia, không thể để người khác đoạt mất công sức của họ. Một ngày này, Cố Hải Triều nhận được điện thoại của văn phòng ngoại vụ: “Cố Hải Triều, có mấy thương nhân từ HK cố ý tới khảo sát môi trường đầu tư, bọn họ muốn đến tham quan nhà máy của anh…”
Để thu hút đầu tư nước ngoài, chính quyền các địa phương đều rất nỗ lực.
Nhà máy của Cố Hải Triều rất nổi tiếng ở Hải Thành, người hâm mộ danh tiếng nhà máy tới tham quan rất nhiều, cũng thường xuyên được xếp vào danh sách doanh nghiệp tham quan.
“Tốt, hoan nghênh, xin báo danh tính của bọn họ để tôi chuẩn bị trước một chút”.
“Một người tên là Chu Ngọc Thành, Thượng Đông…”
Điện thoại là kiểu khuếch đại âm thanh, Cố Vân Khê đang ở một bên nghe thấy liền biến sắc.
"Chu Ngọc Thành, có phải là Ngọc trong "bảo ngọc”, “Thành” trong “thành thật”?”
“Đúng vậy, các vị có quen biết trước à?”
Ánh mắt Cố Vân Khê lạnh xuống từng chút từng chút một, đâu phải chỉ quen biết, cô còn muốn chặt anh ta làm tám mảnh!!!
Chu Ngọc Thành, chính là người đàn ông giàu có mà chị gái Cố Vân Thải lấy làm chồng!
Hắn còn có hai đứa con tính cách bướng bỉnh không chịu nổi!
“Đúng rồi, lần này đến thăm Chu tiên sinh còn dẫn theo hai đứa con nhỏ, hy vọng mọi người có thể phối hợp một chút, chuẩn bị chút đồ ăn và đồ chơi mà trẻ con thích”.
Ánh mắt Cố Vân Khê híp lại, quả nhiên cô nhớ không lầm.
“Được, nhất định chúng tôi sẽ phối hợp thật tốt”.
Chờ Cố Hải Triều ứng phó xong cúp điện thoại, thật cẩn thận hỏi, "Tiểu Khê, người này có vấn đề gì sao?"
Thật ra, trong nguyên tác Chu Ngọc Thành chỉ là một vai phụ được tác giả miêu tả bối cảnh rất sơ sài, chỉ biết hắn là người từng có vợ và trong nhà rất giàu, Cố Như chính là nhìn trúng chỗ tốt ít ỏi này mới tính toán đem chị gái Vân Thải gả cho Chu Ngọc Thành, cô ta mượn cơ hội trèo lên nhà họ Chu, lấy tài nguyên giúp đỡ nam chính thành công trong vụ làm ăn đầu tiên, thuận lợi nhận được hảo cảm của nam chính.
Cố Vân Khê còn tưởng rằng nội dung trong sách thay đổi, Chu Ngọc Thành sẽ không xuất hiện.
Xem ra, cô vẫn còn quá ngây thơ.
“Lúc còn ở HK em từng nghe nói đến người này, gã không phải người chính trực, ham mê tửu sắc, uống say còn thích đánh phụ nữ trút giận”.
Trong truyện, chị Vân Thải vừa phải hầu hạ mẹ chồng khó chơi, vừa phải chịu mệt nhọc chiếu cố hai đứa con riêng tính cách ngỗ nghịch, còn phải chịu đựng nam nhân mỗi khi say rượu tung quyền cước đánh đập.
Cứ chịu đựng như vậy, nhà chồng càng thêm khinh thường mà chị cô cũng không nhận được nửa phần tôn trọng, chịu hết mọi khổ sở, cuối cùng lâm vào kết cục không tốt.