Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 317




Không biết vì sao mà nụ cười trên mặt Chu Ngọc Thành càng tăng lên, càng thêm mấy phần nhiệt tình.

“Con gái mà, an tĩnh dịu dàng mới là chính đạo, tôi không thích loại đàn bà chỉ biết làm loạn, điên điên khùng khùng”.

Cố Hải Triều nghe xong luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng nhất thời anh không nhớ ra.

Cố Vân Khê nhạy cảm hơn nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hắn rất hài lòng? Hài lòng dáng vẻ cô ngại ngùng như thế sao? Ừ, vậy thì càng thú vị hơn.

Một giọng nói mãnh liệt vang lên: "Này, cô kia lại đây, chính là cô đó, người mặc váy màu xanh da trời”.

Là tiếng rắm từ miệng thằng con trai sáu tuổi của Chu Ngọc Thành, đứa nhỏ mặc bộ âu phục, lớn lên trắng nõn mềm mại, nhìn rất đáng yêu.

Nhưng dáng vẻ hung dữ vặn vẹo phá hư cả khuôn mặt.

“Tôi đang khát, muốn uống nước”.

Cố Vân Khê nhìn bộ váy màu xanh da trời cô đang mặc, nhìn cô giống người dễ bị bắt nạt hả?

“Mau lấy cho Chu tiểu thiếu gia một ly nước lọc”.

“Tôi không uống nước người khác rót, cô ta phải rót cho tôi.” Chu Tử Duệ lớn tiếng la hét: “Nước tôi uống chỉ được ấm sáu mươi độ, không thể lớn hơn cũng không thể bé hơn một độ, mau đi lấy nước cho tôi.”

Cố Vân Khê nhíu mày, cô ghét nhất là con nít thiếu dạy dỗ.

Cô ra vẻ mờ mịt khó hiểu: "Tôi không biết làm, cậu làm mẫu cho tôi xem đi”.

“Ngu c.h.ế.t đi được”. Chu Tử Duệ hung hăng trừng mắt nhìn cô, cũng không biết ác ý từ đâu có. . Cập 𝗻hật truyệ𝗻 𝗻ha𝗻h tại { trù𝗺truy ệ𝗻﹒𝗏𝗻 }

“Vậy tôi chỉ dạy cho cô, tôi nói thế nào, cô cứ làm thế ấy”.

“Được”. Cố Vân Khê cười híp mắt đứng lên, không ngoài dự liệu, Chu Ngọc Thành ra vẻ hài lòng gật đầu.

Cố Vân Khê cố ý vụng về, không phải không cầm chắc ly thì là nước ấm đổ lên người Chu Tử Duệ.

Chu Tử Duệ tức muốn chết, mở miệng mắng Cố Vân Khê ngu xuẩn rõ to.

Sắc mặt Cố Hải Triều trầm xuống, đứa nhỏ này sao lại đáng ghét như vậy? Chính là muốn ăn đòn.

Anh vừa định chỉnh đốn lại đứa nhóc hư này thì bị Cố Vân Khê dùng ánh mắt ngăn cản.

Rốt cuộc rót ra một ly nước ấm, Chu Tử Duệ còn chọn này chọn kia, mới uống một ngụm liền trực tiếp phun ra. “Ọe…” Chu Ngọc Thành hoảng sợ, vội vàng chạy tới ôm con trai qua xem xét:

“Sao lại nôn ra, khó chịu chỗ nào?”

Chu Tử Duệ trừng mắt: “Nước ở đây sao lại có mùi hôi thối? Bẩn c.h.ế.t đi được, không khí bẩn, nước cũng bẩn, trời cũng bẩn, chỗ nào cũng bẩn”.

Lần này ngay cả nhân viên công tác Cục Ngoại vụ cũng không nhịn được, tức giận không nhẹ.

Nhưng cũng không muốn hạ thấp bản thân đi so đo với một đứa nhỏ.

Bỗng nhiên Cố Vân Khê làm bộ tìm tòi hít hít ngửi ngửi vài cái, sau đó khiếp sợ nhìn Chu Tử Duệ: "Ai da, trên người cậu có chút mùi thối, giống như đã mấy ngày không tắm rửa, đi nặng bị phân dính lên người rồi?

Chu Tử Duệ nghe xong cả người đều thấy ghê tởm: "Cô mới đi nặng bị dính phân lên người, tôi không thích cô, tôi sẽ không để cho cha cưới cô về..."

Cố Vân Khê nhíu mày, ha ha, thì ra mục đích đến đây ngày hôm nay là muốn đánh chủ ý này lên nhà họ Cố.

Người ta là hướng về phía cô, hoặc nói rõ hơn là hướng về phía con gái Cố gia.

Cô đã sớm phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng không ngờ nội dung trong truyện đã bị cô thay đổi, Cố Như bị đuổi đi, nhà bọn họ có sản nghiệp nhưng điểm đen Chu Ngọc Thành này vẫn xuất hiện.

Trong truyện, Cố Như tính kế Cố Vân Thải gả chị ấy cho một ông già lớn hơn mười mấy tuổi.

Mà hiện tại, Chu gia chủ động chạy tới mưu tính trên đầu họ.

Tính làm gì đây? Vừa cướp tiền vừa cướp sắc à?

Cố Hải Triều nghe thấy thì mặt mũi không còn dáng vẻ muốn tiếp đãi tận tình, anh nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

“Nhóc con vừa nói cái gì?”

Khương Nghị cũng bị sốc, đám người này điên rồi sao? Hay là bị mù? Cũng không nhìn xem Cố Vân Khê là người để lão già hai con còn góa vợ tơ tưởng tới à?

Chu Ngọc Thành thấy tình hình không đúng vội vàng cười làm lành giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi mất vợ một năm, hai đứa con trong nhà không ai quản giáo nên có chút sơ sót, gần đây mẹ tôi đang thay tôi tìm đối tượng thích hợp, đứa nhỏ này có thể đã nghe lén người lớn nói chuyện, có chút mẫn cảm, chỉ cần tôi nói thêm một câu với cô gái nào nó liền làm loạn, không phải cố ý nhằm vào Cố tiểu thư”.

Hắn chắp tay với Cố Vân Khê: "Cố tiểu thu, xin thứ lỗi, trẻ con còn chưa hiểu chuyện”.

"Sao tôi có thể so đo với một đứa trẻ chứ?" Cố Vân Khê cô đây chỉ biết tính sổ với người lớn, cái này gọi là con nợ cha trả.

“Thật ra thì, nó nhạy cảm như vậy là sợ mất đi tình yêu của người cha, chỉ cần anh cam đoan cả đời không lấy vợ, nó sẽ an tâm”.

Chu Ngọc Thành: “...”