Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 314




Trong lòng Tề Thiệu như muốn nở hoa "Hắn nói với tôi hai người là bạn tốt, còn thường xuyên cùng nhau vui chơi, cùng nhau đùa giỡn”.

Cố Vân Khê nghe ra một tia chua xót trong lời kể của anh, khóe miệng co rút, người này là đang ghen sao? Nhưng sao Tề Tĩnh lại nói vậy? Là cố ý?

“Hắn và anh nhỏ của tôi cùng hợp tác làm ăn, quan hệ giữa bọn tôi cũng không tệ lắm, nhưng mà…”

“Nhưng làm sao?”

Cố Vân Khê cảm thấy cần phải nhắc nhở anh một câu: “Tề Tĩnh người này... tâm cơ thâm trầm, tôi có chút nhìn không thấu”.

Cô và Tề Tĩnh không có xung đột lợi ích, nhưng Tề Thiệu cùng Tề Tĩnh thì có, hai người cùng tranh đoạt nhưng vị trí đứng đầu Tề thị chỉ có một!

Nói như thế nào nhỉ? Hình tượng Tề Tĩnh xây dựng là một người trẻ tuổi có khí chất ôn hòa lịch sự, được giáo dục tốt, khiêm tốn nội liễm, tiền đồ tươi sáng, đã hòa mình với Cố gia, kẻ trên người dưới ở Cố gia đều không xem y là người ngoài.

Hiện tại, y và Khương Nghị đã trở thành anh em thân thiết, ăn ở đều ở Khương gia sát vách.

Y và Thi Vân Vân ở chung cũng không tệ, hai người trở thành bạn tốt.

Thủ đoạn này không phải lợi hại bình thường.

Lợi hại hơn chính là, y thâm tàng bất lộ trở thành kẻ dẫn đầu của một đám người có chỉ số thông minh cao ngất.

Vừa rồi nhập cổ phần, y là người đầu tiên đề cập, tất cả mọi người đều hùa theo rót tài lực vào trong công ty.

Tuy rằng mọi người tin tưởng năng lực của cô, nhưng sức ảnh hưởng của y cũng không nhỏ.

Nếu như không có cô, y sẽ trở thành đại ca dẫn đầu.

Điều này làm cho cô không thể không sinh lòng phòng bị.

Tề Thiệu ngây ngẩn cả người: “Em... không thích hắn?”

Cố Vân Khê nhìn thoáng qua cửa phòng. “Không phải không thích, chỉ cảm thấy tôi và hắn không phải cùng một kiểu người, cùng nhau ăn cơm chơi đùa, cùng nhau buôn bán cũng OK, nhưng tôi không thể yên tâm đưa lưng cho anh ta”.

Ai biết liệu y có đ.â.m nhát d.a.o nào sau lưng cô hay không?

Cảm quan của cô đối với nam chính rất phức tạp, cô có lòng phòng bị muốn đá văng y ra xa, nhưng y vẫn sẽ xuất hiện trong vòng sinh hoạt của cô.

Cô không dám sơ suất, thay vì để y ở bên ngoài nhấc lên sóng to gió lớn mà cô không hay biết, không có biện pháp đề phòng thì thà đặt dưới mí mắt nhìn chằm chằm từng cử động một, kịp thời loại bỏ.

Chỉ cần không gây chuyện, không gây nguy hiểm cho mọi người, cô sẽ không làm gì hết. "Vậy em yên tâm về tôi sao?" Tâm tình Tề Thiệu như vừa được uống một chai bia lạnh trong mùa hè nóng bức, cả người đều thoải mái vô cùng.

“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè tốt nhất, anh tín nhiệm đem tiền bạc đều đặt ở chỗ của tôi, tôi cũng không có động đến, hiện tại anh có muốn gia nhập công ty cổ phần của tôi không?”

Nếu thắng thì bọn họ cùng nhau nghiên cứu phát triển, lúc chia tiền mỗi người một nửa, nhưng Tề Thiệu không lấy mà đều để lại cho cô, chỉ nói để cho cô hỗ trợ đầu tư.

Lúc cô thiếu tiền tiêu, cứ việc tự lấy.

Đó không phải một khoản tiền nhỏ!

Tề Thiệu cũng không thiếu tiền, hắn chỉ muốn tìm lý do thân cận với cô: “Em cứ sắp xếp đi, tôi đều ủng hộ”.

Cố Vân Khê tiêu tiền của bản thân thì đặc biệt tùy ý, cho dù thua thiệt cũng không sao cả, nhưng tiêu tiền của người khác cô không dám làm xằng làm bậy.

“Quên đi, chúng ta vẫn nên để tiền đem ra nước ngoài mạo hiểm một chút, xem có thể kiếm một khoản ở phố Wall hay không.”

Kiếm tiền của nhà đầu tư trong nước không có ý nghĩa, không bằng ra nước ngoài cắt rau hẹ.

Nghĩ đến đây, cô có chút rục rịch.

Tề Thiệu là học tài chính, đối với đề nghị của cô cảm thấy rất hứng thú, "Cũng được, hiện tại tôi nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, nếu không, chúng ta lại nghiên cứu phát triển một khoản sản phẩm mới đem bán đi, làm cho tiền vốn nhiều hơn chút?"

“Tạm thời gác việc này sang một bên trước, em làm luận văn tốt nghiệp đi đã, việc xin đi du học tôi giúp em để ý, đợi đến kỳ nghỉ hè chúng ta hãy bắt tay vào việc”.

“Được”.

Bên ngoài truyền đến tiếng anh nhỏ gọi: “Tiểu Khê, Tiểu Khê, mau ra ăn thêm này”.

“Anh tôi gọi, tôi cúp máy trước nhé”.

Cố Vân Khê vội vàng cúp điện thoại chạy ra ngoài, Cố Vân Thải nhét một chén trái cây đủ loại cho cô.

"Em nếm thử món này đi”.

“Cảm ơn chị”.

Cố Hải Ba nhịn không được hỏi: "Tiểu Khê, em nói chuyện phiếm với ai mà lâu vậy?”

“Nói với Tề Thiệu”.

Tề Tĩnh mím môi, Cố Hải Ba hơi nhíu mày: "Sao lại nói chuyện với hắn ta lâu như vậy?”

Cố Vân Khê nhìn về phía các anh chị, nghiêm mặt nói: “Em muốn ra nước ngoài, tìm anh ấy hỏi thăm một chút về quá trình du học.”