Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 313




Tề Tĩnh trở về, nhìn cô gái không màng đến hình tượng đang há to miệng ăn thịt nướng.

“Cố Vân Khê”.

“Hả?”

Cố Vân Khê hơi ngẩng đầu, khóe miệng dính đầy nước sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên giống như con chuột hamster nhỏ đang giấu đồ ăn vào hai má.

“Vừa nãy là điện thoại của chú tôi gọi đến”. Dáng vẻ Tề Tĩnh muốn nói lại thôi.

“Chú tôi hình như có hiểu lầm về quan hệ của chúng ta…”

“Chú?” Cố Vân Khê chậm rãi phản ứng lại. Là Tề Thiệu à, hai người này vậy mà lại là chú cháu. “Hiểu lầm?” Quan hệ giữa hai người bọn họ có gì để gây hiểu lầm chứ?

“Nghe giọng nói của chú ấy có chút mất hứng”. Tề Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tôi có chút lo lắng”.

Nói lấp lửng như vậy làm mọi người nghe xong như lọt vào sương mù, "Lo lắng cái gì?”

“Đương nhiên không phải, chú ấy rất tốt với tôi, chỉ là... tôi không muốn chú ấy hiểu lầm”.

Cố Vân Khê rũ mắt xuống, hung hăng cắn một miếng thịt nướng, nhưng cô không hỏi gì thêm.

Tề Tĩnh nhịn không được nhìn cô vài lần, thật sự đoán không ra trong đầu cô đang suy nghĩ gì.

Tiếng chuông di động vang lên, là điện thoại của Cố Vân Khê. "Chờ một chút”.

Cô không lảng tránh, mà tiện tay nhận cuộc gọi: "Alo, Tề Thiệu, đã trễ thế này anh còn chưa nghỉ ngơi à?”

Tề Tĩnh theo bản năng nghiêng người, lỗ tai dựng thẳng lên sẵn sàng hóng hớt.

Tề Thiệu nghe giọng cô thấy không đúng lắm.

"Em đang ăn món gì đó?”

“Gân nướng, thịt nướng ăn rất ngon”. Cố Vân Khê vui vẻ nói, “Còn chấm kèm sốt nướng tự chế, đúng là mỹ vị nhân gian, lần sau tôi mời anh ăn nha”.

Thanh âm thanh thúy dễ nghe còn mang theo ý cười, tâm tình Tề Thiệu dần dần tốt lên. "Bây giờ tôi cũng muốn ăn nữa”.

“Anh phải kiêng ăn, anh quên lời Hoắc lão gia dặn dò rồi à? Trong lúc dưỡng thương phải ăn đồ thanh đạm một chút, không thể ăn các món chiên nướng có nhiều gia vị”. Cố Vân Khê tốt bụng nhắc nhở.

“Tạm thời anh nhịn một chút đi, chờ anh khỏe lên, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi”.

“Đều nghe theo ý của em”.

Cố Vân Khê uống một ngụm nước ô mai, vị thanh mát chua chua ngọt ngọt đọng lại trên đầu lưỡi, đúng là thức uống hoàn hảo để đi đôi với thịt nướng.

“Như vậy mới đúng, nghe lời tôi nói không sai đâu, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi”. "Tôi có chút không ngủ được, ai, gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ba người anh rể của tôi đều bị cảnh sát bắt đi..." Tề Thiệu còn chưa nói xong, Cố Vân Khê đã hăng hái, ôi ôi này, cô thích nhất là nghe loại chuyện ân oán hào môn này, đủ ly kỳ khó đỡ.

“Mau nói đi”. Tâm hồn mê hóng chuyện bát quái của Cố Vân Khê trong nháy mắt hừng hực thiêu đốt, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng.

“Có tiện kể cho tôi nghe không?”

Khóe miệng Tề Thiệu khóe miệng hơi nhếch lên.

"Bên cạnh em có người khác không? Nói cho một mình em nghe là được, người ngoài sẽ không tiện”.

“Chờ một chút, để tôi đi về phòng”. Cố Vân Khê cầm điện thoại di động, bước chân dẫm lên sàn nhanh chóng chạy về phòng.

Tề Tĩnh nhìn bóng lưng cô đi xa, mím môi.

Tề Thiệu, lại là Tề Thiệu!

Trong điện thoại Tề Thiệu thành thật kể lại chi tiết trận giao đấu kịch liệt kia, âm thanh kể chuyện xưa trầm bổng phập phồng, nhiều lần đổi giọng, nghe Cố Vân Khê tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Chậc chậc chậc, làm việc không tàn độc thì không phải trượng phu, anh rể thứ ba của anh đủ âm hiểm, bán đứng hôn nhân của mình, còn nhịn đau đưa nữ nhân yêu dấu đến bên cạnh đối thủ làm quân cờ, ẩn nhẫn mười mấy năm thận trọng đi từng bước từng bước một, là người tàn nhẫn.”

Loại người tài giỏi như này một khi làm chuyện xấu mới đáng sợ.

Nhưng thần kỳ ở chỗ, trong nguyên văn của tác giả người này không cười nổi đến cuối, người thắng lớn cuối cùng là Tề Tĩnh y chiếm được gia sản khổng lồ, toàn bộ đều thuộc sở hữu của một mình y.

Cho nên, Tề Tĩnh mới là người có thủ đoạn âm hiểm nhất, lợi hại nhất.

Đừng nhìn hiện tại y không có gì đáng chú ý hay thu hút người khác mà lơi lỏng cảnh giác, kẻ biết nhẫn nại che giấu con người thật để chờ ngày trở mình có ai mà không đầy bụng mưu mô.

“Tề Thiệu, đối với loại người anh này không thể nhân từ nương tay, nhất định phải đánh hắn tàn phế triệt để, không thể để hắn thừa cơ hội cắn trả nhát nào”.

Tề Thiệu im lặng, tam quan của bọn họ rất giống nhau, không có ý nghĩ thánh mẫu cứu khổ cứu nạn, không bị thế tục ràng buộc. “Cha tôi không cho phép tôi nhúng tay xử lý chuyện này, ông ấy sợ tình cảm chị em chúng tôi bị phá hủy”.

“Tề lão gia làm vậy cũng xuất phát từ ý tốt, nhưng trong lòng anh phải hiểu rõ, nên đoạn không ngừng thì sau này sẽ có rắc rối".

Cố Vân Khê có thể hiểu được lựa chọn của Tề lão gia, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng đối với cô những người khác đều là người xa lạ, Tề Thiệu mới là bạn bè chân chính.

Tim Tề Thiệu nhảy dựng: “Nếu như, tôi đối đầu với cha tôi, em sẽ đứng về phía ai?”

Cố Vân Khê không hề suy nghĩ, "Đương nhiên là giúp anh rồi”.

Cô rất tôn kính Tề lão gia, nhưng chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc rõ ràng trái phải, cô là kiểu người bênh vực người thân chứ không nói đạo lý.

Cô đã xem Tề Thiệu là người một nhà, là người cô cần bảo vệ, chỉ đơn giản như vậy.

Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, "Vậy, nếu tôi và Tề Tĩnh có xung đột thì sao?”

“Nói nhảm, đương nhiên là anh”. Cố Vân Khê không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy: “Tôi không thân quen với Tề Tĩnh.”