Cố Vân Khê im lặng, sau đó đúng lý hợp tình, nói: " Tôi có máy ghi âm…”
Hoắc Vân Sơn cười to. Nha đầu này xảo quyệt này, phỏng chừng cũng không nói thật cho hắn biết: “Còn có chức năng như vậy? Được, tôi biết rồi.”
Cho đến khi Cố Vân Khê cúp điện thoại, Tề Thiệu mới quan tâm hỏi: "Tiểu Khê, xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Khê vốn không muốn nói cho hắn biết, miễn cho ảnh hưởng đến tâm tình của đối phương. Nhưng nghĩ nghĩ, hắn cũng không phải hoa trong nhà kính, biết nhiều chuyện một chút cũng tốt, biết đâu có thể giúp được bọn họ.
“Hôm qua xảy ra một vụ đánh bom. Lúc sự việc xảy ra, tôi và hai ông cháu Hoắc đều có mặt tại hiện trường. Vị Hoắc lão gia vừa mới bắt mạch cho anh kia chính là đại danh y. Tôi gọi ông ấy là ông ngoại.”
Tin tức nặng ký này đột ngột ném tới, khiến Tề Thiệu không khỏi choáng váng hoa cả mắt, "Vậy... A.”
Trước đây hắn là người vô cùng trầm tĩnh, suy nghĩ lại thông suốt, thấy đáo. Nhưng thương thế lầnnày đối có sức ảnh hưởng rất lớn với hắn, chỉ cần hơi động đầu óc một chút, liền giống như bị kim đ.â.m khắp đầu, vô cùng khó chịu, còn có chút muốn nôn.
Cố Vân Khê thấy thế, vội vàng đi tới trấn an: "Anh vừa tỉnh, thân thể còn suy yếu, đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi nhiều, thân thể là tiền vốn của cách mạng đó nha.”
Tề Thiệu nắm lấy tay cô, nghiêm túc hỏi: "Em có an toàn không?”
Sự quan tâm của hắn viết thẳng lên trên mặt, trong lòng Cố Vân Khê ấm áp, "An toàn, ngoài cửa có hai vệ sĩ, người bình thường không thể vào đây được. Lại nói đây là bệnh viện mà, bác sĩ nói, anh phải nghỉ ngơi nhiều."
Môi Tề Thiệu khẽ mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng, điện thoại Cố Vân Khê lại vang lên.
Là Hoắc Vân Sơn: "Tiểu Khê, nhóc xem hai người kia đi đâu rồi?”
Cố Vân Khê lập tức chạy đến trước máy tính, nhanh chóng tìm ra hai thân ảnh khả nghi kia.”Đang ở trong thang máy, ừm, dừng ở tầng bảy, chuẩn bị tiến vào tầng bảy.”
“Bọn họ đã vượt qua cửa an ninh thứ nhất, coi bộ rất chuyên nghiệp nha.”
Cô thỉnh thoảng lại thông báo hành tung của hai người cho Hoắc Vân Sơn biết, hết thảy đều ở trong tầm kiểm soát của cô.
“Hai người đều quẹo vào toilet nam bên tay phải.”
“Đúng, một người không đi ra. Nhưng từ toilet có thể trèo cửa sổ hay trèo tường đi ra đi vào được không? Bọn họ có đặt thuốc nổ hay không thì tôi không biết, cũng không nhìn thấy.”
“Được, có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh.”
Thần sắc Cố Vân Khê ngưng trọng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đầu óc chuyển nhanh, mục tiêu của hai người này xem ra là nhằm vào Hoắc lão gia. Hành tung của Hoắc lão gia đã được giữ bí mật như vậy, còn có thể bị truy lùng đến đây, có thể thấy được, mạng lưới tin tức bọn họ tinh vi đến mức nào.
Có thể là bệnh viện bên này đã xảy ra sơ suất. Chậc chậc chậc, nếu là vậy thì phải nói bọn họ đúng là thần thông quảng đại, một tay che trời.
Tề Thiệu kinh ngạc nhìn cô gái đang nghiêm túc suy nghĩ kia. Hắn cảm thấy cô thật đáng yêu, rất muốn thử nhéo mặt cô một cái.
"Tiểu Khê.”
“Hả?” Cố Vân Khê hơi nhíu mày, nhìn về phía đối phương.
“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Tề Thiệu đặc biệt nghiêm túc. Khi lúc xảy ra trận tai nạn này, hắn mới biết được sinh mạng con người quả thật rất nhỏ bé. Vì vậy, hắn không muốn mình tiếc nuối bất cứ điều gì
Cố Vân Khê không nghĩ tới hắn vẫn còn quan tâm đến vấn đề này, cô nhìn hắn nghiêm túc như vậy, cho nên không nỡ lừa gạt.
Cô trầm mặc hồi lâu: "Tề Thiệu, cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Cũng cảm ơn anh đã thích tôi. Nhưng, trước khi trưởng thành tôi sẽ không suy nghĩ đến chuyện tình cảm, giai đoạn hiện tại tôi chỉ muốn học tập thật tốt, kiếm thêm vài đồng phụ giúp gia đình mà thôi.”
Ở độ tuổi thích hợp làm chuyện thích hợp nhất, không phụ lòng mỗi một ngày được sống trên cuộc đời này. Về phần chuyện tình cảm, tạm thời cô sẽ không cân nhắc.
Tề Thiệu là người bạn mà cô rất thích, nhưng cũng chỉ là bạn bè.
Tề Thiệu cẩn thận suy nghĩ những lời này, cô cự tuyệt, lại như không cự tuyệt.
“Vậy, chờ em tròn mười tám tuổi thì làm bạn gái tôi. Tôi chờ em!”
“Ý tôi không phải như vậy?” Cố Vân Khê dở khóc dở cười: "Tề Thiệu, hình như anh rất giỏi, anh đã yêu đương mấy lần rồi?”
Hắn lớn hơn cô ba tuổi, con trai mười chín tuổi nếu đã từng trải qua vài lần yêu đương cũng xem như rất bình thường đi.
Tề Thiệu đặc biệt nghiêm túc nhìn cô: "Không có. Tôi không thích người khác, tôi chỉ thích em.”
Lời này làm tim Cố Vân Khê đập nhanh hơn một chút. A a a a, anh, thật sự rất giỏi tán tỉnh người khác nha!
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc.”
“Tiểu Khê, mở cửa.” Là giọng Hoắc Vân Sơn.
“Là giọng của anh họ tôi, để tôi đi xem một chút. Tề Thiệu anh nghỉ ngơi trước đi.”
“Cẩn thận một chút.” Tề Thiệu thực sự không yên lòng, chỉ là hắn vừa hơi động một chút liền đầu đầy mồ hôi, bất đắc dĩ mới không đi theo cô được.