Cố Vân Khê ôm máy tính xách tay ra phòng khách, lúc này mới chạy ra mở cửa.
Ngoài hai vệ sĩ ra còn có vài người đàn ông.
“Ông ngoại, anh họ, hai vị đây là?”
“Đổi chỗ khác nói chuyện.” Hoắc Vân Sơn ra hiệu cho cô nhường đường, ra hiệu mời: "Mời hai vị tiên sinh.”
Cố Vân Khê theo cánh tay của hắn nhìn qua, hai người đàn ông nhìn qua vô cùng sang trọng, đoán chắc địa vị không tầm thường.
Oa, tối hôm qua trong TV cô đã từng nhìn thấy qua hai người này rồi nha, bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng, có thể hô mưa gọi gió trong cả giới thượng lưu này.
Hoắc lão khám bệnh cho bọn họ? Vậy có cần phải khiêm tốn thần bí như vậy không? Cũng có thể là bọn họ đang trao đổi về vấn đề quan trong gì đó?
Trong đầu Cố Vân Khê hiện lên vô số suy nghĩ.
“Hoắc lão gia, mời trước.”
“Đừng khách khí, mau vào đi.” Mọi người nhanh chóng tiến vào phòng.
Cố Vân Khê mời mọi người ngồi xuống phòng khách, lấy trà bánh ra chiêu đãi khách nhân, cử chỉ tất nhiên vô cùng hào phóng.
Hoắc lão gia gọi cô đến bên cạnh, chính thức giới thiệu: "Tiểu Khê, đây là Đổng tiên sinh, đây là Tằng tiên sinh. Còn đây là cháu gái tôi, Cố Vân Khê.”
Cố Vân Khê ngẩn ngơ, đây...... không phải ông thật sự coi cô là cháu gái chứ?
Nhưng trên mặt không lộ ra biểu tình gì, cô cười híp mắt chào hỏi, "Chào Đổng gia gia, chào Tằng gia gia.”
Mỗi một cử động của cô đều vô cùng đúng mục, nhìn qua đúng là đã được giáo dục từ nhỏ. Khí chất thong dong, nụ cười ngọt ngào, quả nhiên là một tiểu bối rất đáng yêu.
Hai người vui tươi hớn hở khen cô vài câu, tặng một vài bao lì xì.
Cố Vân Khê nhìn Hoắc lão gia, chờ Hoắc lão gia gật đầu, cô mới nhận lấy.
Hoắc Vân Sơn chờ bọn họ hàn huyên xong một đoạn, mới nhẹ giọng hỏi, "Những thứ cô nói kia là nhìn thấy ở đâu?”
“Trong máy giám sát.” Cố Vân Khê thản nhiên nói, đây chính là thiết bị hiện đại có trong tương lai nha.
Nghe vậy lại làm cho lòng hiếu kỳ của Hoắc Vân Sơn nổi lên: "Cho tôi xem một chút.”
Cố Vân Khê im lặng thở dài một hơi, yên lặng đặt máy tính xách tay lên bàn trà: "Này.”
Chỉ thấy trên màn hình máy tính có mười mấy cửa sổ, tất cả đều là hình ảnh theo dõi các vị trí khác nhau, lại vô cùng hẻo lánh, khuất mắt người nhìn. Hoắc Vân Sơn khiếp sợ nói không ra lời, trong nước bây giờ còn không có kỹ thuật tân tiến như vậy? Tất cả đều là do cô làm ra?
Nếu là thật, cô có thể sẽ bị kéo đi làm không ít việc đó!
“Làm sao cô làm được?”
Cố Vân Khê kỳ quái nói: "Rất đơn giản, hack vào máy giám sát của bệnh viện là được.”
Cô nói rất đúng, vừa hợp tình hợp lý, nhưng cũng rất... hời hợt, như thể đây là chuyện đơn giản nhất trên đời, không có gì lạ.
Hoắc Vân Sơn khóe miệng co rút, cái gọi là đơn giản của cô, chính là thứ mà người khác cả đời có khi cũng không thể học được.
Con người và con người, thật sự vẫn không giống nhau.
Cô thậm chí còn không cảm thấy, kỹ thuật này có bao nhiêu lợi hại, liền...... Cô nhóc này có nhận thức rõ ràng được thực lực của mình cường đại đến mức nào không?
Nhưng nói mới nhớ, từ khi bước vào phòng, Hoắc Vân Sơn luôn cảm thấy có một tia sát khi luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Hoắc lão gia cùng Đổng tiên sinh hai người tò mò nhìn qua, cũng bị một màn này chấn động.
Mà, sự chú ý của Cố Vân Khê vẫn đặt ở trên màn hình: "Lại ra thêm một người rồi này.”
Cô chỉ vào hình ảnh ở góc trên bên phải: "Nhìn kìa, chính là cái này.”
“Có thể phóng to không?” Hoắc Vân Sơn lại gần.
“Có thể.” Cố Vân Khê nhẹ nhàng điểm một cái, màn hình liền biến thành hai khối, bên trái vẫn là mười mấy hình ảnh theo dõi, bên phải là hình ảnh được phóng to lên.
Cô còn điều chỉnh âm lượng, có thể nghe được âm thanh trong hình, tiếng bước chân cũng có thể nghe rất rõ ràng. Thật sự vô cùng thần kỳ!
Hoắc Vân Sơn nhìn cô thật sâu: "Chính là cái này? Cô cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
Cố Vân Khê chỉ vào hình ảnh phóng to lên, nói: "Anh xem quần áo người này có chút không thích hợp? Rõ ràng nhỏ hơn một chút, nhìn qua có thể đoán đây không phải quần áo của anh ta.”
“Hơn nữa bộ dáng lén lút này, kẻ ngốc cũng biết bọn họ vô cùng đáng nghi.”
Cô không phải là trinh sát chuyên nghiệp, nhưng khả năng quan sát lại rất tốt.
Đây là phạm vi chuyên môn của Hoắc Vân Sơn, hắn quan sát vài lần, chỉ vào một vị trí: “Trong túi hắn có súng, tôi đi sắp xếp một chút.”
Cố Vân Khê thầm nghĩ, đầu năm nay ra đường lại không an toàn như vậy, cô còn dám một mình ra ngoài dạo phố sao?
“Giỏi lắm.” Đổng tiên sinh thấy thế, không nhịn được khen ngợi: "Hoắc lão gia, con cháu nhà ông lợi hại như vậy sao? Một người so với một người càng có năng lực, thật làm cho người ta hâm mộ không thôi.”