Như một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đầu đám người, mọi người tò mò không thôi, mồm năm miệng mười hỏi, đứa nhỏ nào? Rốt cuộc là tình huống gì đây?
Cố lão thái đầu ong ong rung động, ánh mắt lóe sáng lạ thường, "HK?”
“Đúng, đây chính là nguyên nhân không thể tới đón con.” Người đàn ông chắc chắn không tìm nhầm chỗ.
Tâm tư Cố lão thái xoay chuyển, con ngươi liếc loạn, "Bọn họ sống có tốt không, vì sao nhiều năm như vậy đều không trở về tìm đứa nhỏ?”
Oa, đây là thừa nhận có một đứa bé như vậy sao? Phản ứng của mọi người càng thêm kịch liệt.
Cảm xúc của người đàn ông cũng dâng cao một chút, "Năm đó thời cuộc hỗn loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, mới không thể không đưa đứa bé đi, bây giờ cha đứa bé đã trở thành phú thương nổi tiếng HK, vẫn nhớ thương đứa con trai cả lưu lạc bên ngoài này, muốn nó trở về kế thừa gia nghiệp..."
Theo lời của hắn, Cố lão thái hưng phấn đến mức ánh mắt tỏa sáng, hô hấp dần nhanh lên.
Bà kéo người đàn ông kia vào nhà, đóng cửa lớn lại, chắn đám người muốn xem náo nhiệt ở bên ngoài.
“Nhiều người mắt tạp, tôi không muốn những chuyện này truyền ra.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, đứa bé kia đâu?” Người đàn ông khẩn cấp hỏi thăm.
Cố lão thái vẫy vẫy tay với đứa con thứ hai, "Kiến Bình, con lại đây.”
Cố Kiến Bình ngơ ngác đi tới, một bộ mất hồn mất vía.
Cố lão thái vỗ vỗ bả vai con trai, hốc mắt dần dần đỏ lên, "Đây chính là đứa bé năm đó tôi thu nhận, mấy năm nay nó theo tôi chịu khổ chịu nghèo, chưa bao giờ có một ngày tốt lành, là tôi không xứng đáng với nó.”
Cố Kiến Bình vẻ mặt mơ hồ, "Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy?" Hắn làm sao có thể không phải con ruột?
Cố lão thái âm thầm nhéo sau lưng con trai, "Cho tới nay mẹ coi con như thân sinh, yêu thương có thừa, nhưng giấy không gói được lửa, con...... quả thật không phải thân sinh của mẹ.”
Người đàn ông bất động thanh sắc đánh giá Cố Kiến Bình, tướng mạo bình thường, chính là một người trung niên bình thường.
Cố lão thái còn lục lọi, ở một nơi bí ẩn lấy ra một cái vòng tay vàng dùng cho trẻ sơ sinh.
“Cái vòng tay này chính là tín vật, cầm đi, mấy năm nay dù nghèo thế nào, mẹ cũng không bán đi, bây giờ cuối cùng vật về nguyên chủ.”
Người đàn ông cầm vòng tay vàng cẩn thận đánh giá, trên vòng tay ảm đạm không ánh sáng có khắc một câu, Mạc thất mạc vương, tiên thọ hằng xương. (Đừng để mất cũng đừng quên, tiên thọ lâu dài mãi mãi)
Chính là câu nói này! Hắn không có tìm lầm!
"Lão thái thái, tôi muốn đem người đi ngay bây giờ."
“Bây giờ? Tại sao vội vã như vậy?” Cố lão thái không hiểu lắm.
"Cha đứa bé bệnh nặng, lúc nào cũng có thể..." Người đàn ông chần chừ một chút, hàm súc bày tỏ, có thể là đi gặp mặt lần cuối cùng. Cũng có nghĩa là, có thể là đi phân chia di sản.
Nhưng, ít nhất phải để cho người ta nhìn thấy người thật, thừa nhận thân phận của hắn, đúng không?
Cố lão thái vừa nghe lời này, trong lòng lập tức dấy lên lửa nóng.
“Cũng không phải không được, nhưng tôi lo lắng, muốn tự mình đi cùng với con trai.”
“Tuổi của bà...” Người đàn ông hơi nhíu mày, cũng không muốn mang theo một bà lão đi cùng.
“Thân thể của tôi rất tốt, còn có thể lên núi xuống biển.” Cố lão thái vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Đối phương thấy bà nghe không hiểu ám chỉ của mình, dứt khoát nói rõ ràng một chút: “Vấn đề là, đi HK phải làm thủ tục, không phải bà muốn qua là qua được.”
Cố lão thái lý lẽ vững vàng, nói, "Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Giúp tôi một tay đi.”
Cha ruột của đứa bé có tiền có thế, có vấn đề gì không giải quyết được? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao?
Cố lão nhị chưa từng đi xa nhà, trong lòng hoảng hốt, "Mẹ, mẹ không đi, con cũng không đi.”
Người đàn ông hơi trầm ngâm, "Được rồi, vậy hai người thu dọn một chút rồi đi theo tôi.”
Hai mẹ con Cố lão thái nhìn nhau, cao hứng bắt đầu thu dọn hành lý.
Thím Cố có chút khẩn trương, "Hai người nói đi là đi, phải để lại cho tôi chút tin tức chứ, vạn nhất có việc, đi đâu tìm hai người đây?"
Lời này hợp tình hợp lý, người đàn ông cũng không lảng tránh, "HK, Mạc gia.”
Chờ người đàn ông mang theo mẹ con Cố lão thái rời đi, các hàng xóm nhao nhao chạy vào tìm hiểu tin tức, tình huống thế nào?
Thím Cố không khỏi vui mừng hiện rõ trên mặt, nhà bọn họ là chuyện tốt liên tục, vận khí thật tốt.
Con gái được người có tiền nhìn trúng thu làm con nuôi, chồng là con của người có tiền lưu lạc ở bên ngoài!
Bây giờ phải trở về thừa kế gia nghiệp!
Tuy rằng Cố lão thái rõ ràng lệnh cô không nên đi ra ngoài nói, nhưng, hàng xóm tò mò chạy tới hỏi, cô liền nhịn không được mà đắc chí kể một hơi kết câu chuyện.
Mọi người hâm mộ không thôi, lại còn có chuyện tốt như vậy.
“Không đúng, lúc Cố Kiến Bình sinh ra, tôi đã ở bên cạnh, đây rõ ràng là con ruột.”
“Mẹ tôi nói, lúc ấy bà mang thai, đứa bé kia thể c.h.ế.t yếu, mà Kiến Bình là khi đó vừa được ôm tới, để tránh phiền toái, liền đóng một vở kịch, giả mạo đứa bé do mẹ chồng sinh ra, dáng dấp đứa bé lớn lên cũng không kém nhiều lắm.”
Giải thích như vậy còn nghe được.