Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 171




Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, "Nói cách khác, Cố Kiến Bình bị nhận trở về thừa kế gia nghiệp?”

“Đúng vậy.” Thím Cố vô cùng hưng phấn quay đầu lại liền nhìn thấy bốn anh em Cố Hải Triều, sắc mặt trầm xuống," Ồ, sao lại là hai người? Tin tức thật nhanh nha, vừa nghe nói có chuyện tốt liền chạy tới, đáng tiếc, chậm, người đã đi rồi.”

Cô ta cười lạnh một tiếng, "Cho dù không đi, nhà chúng ta cũng không phải là nơi tụi mày có thể leo lên, ha ha, hâm mộ sao? Đỏ mắt sao? Ha ha ha, đời này tụi mày cũng đừng nghĩ dính nửa điểm ánh sáng.”

Đám người Cố Vân Khê tới chậm một bước, người đã đi rồi.

Thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tìm lão hàng xóm hỏi thăm một chút tình huống.

"Tiểu Khê, ta luôn cảm thấy chuyện này không đúng, làm sao chú hai có thể không phải là con ruột của bà nội?”

"Đúng, bà lão kia cũng không phải hạng người thiện lương gì, không phải thân sinh mà có thể m.ó.c t.i.m móc phổi như vậy sao?"

“Có phải tính sai rồi không?”

Tâm tư Cố Vân Khê xoay chuyển, nói: "Em nghĩ như thế này, Cố lão thái chỉ có hai đứa con trai, tuổi chỉ kém nhau một tuổi, có khả năng di hoa tiếp mộc hay không? (Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.)

Sắc mặt Cố Hải Triều thay đổi, "Ý em là, mạo nhận?”

“Đúng vậy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cố Hải Ba không khỏi nóng nảy, "Tiểu Khê, có biện pháp ngăn cản hay không?”

Bọn họ không nhận thân cũng không sao, thời khắc gian nan nhất đều vượt qua, cũng không thiếu một thân thích có tiền.

Nhưng, nếu bị mạo nhận, giống như bị cưỡng ép cho ăn một miếng phân, ghê tởm muốn chết.

Cố Vân Khê cũng rất ghê tởm, hơi cụp mắt, "Để em suy nghĩ cho kỹ.”

Đầu óc Cố Vân Khê nhanh chóng xoay chuyển, theo lý thuyết, xác suất mạo nhận rất lớn.

Thái độ của Cố lão thái đối với hai phòng Cố gia rất rõ ràng, đối với con cháu đại phòng thì vô cùng cay nghiệp, đối với con cháu nhị phòng lại yêu thương có thừa, nếu không có mờ ám, thật sự khó mà tin không tin.

Theo lẽ thường để phán đoán, nếu như chỉ có một thân sinh, vậy khẳng định là nhị phòng.

Cố lão thái không phải bỏ mình làm người, cho nên không có khả năng đối xử tử tế với người khác mà ủy khuất con ruột của chính mình.

Do đó, tám chín phần mười con lớn của Cố gia không phải ruột thịt.

“Mẹ con Cố lão thái muốn đí HK, không phải muốn đi là có thể đi, theo em đoán, hẳn là mua vé xe đi Thâm Thành, lại từ Thâm Thành làm xong thủ tục, chuyển đường đi HK.”

"Bây giờ là mùa xuân, cho dù đó là đại lục hay HK, thì các bộ phận liên quan đều đang nghỉ phép và không làm thủ tục, đó là một khoảng thời gian chênh lệch." “Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này để gây sự.”

Cô lý trí phân tích một hồi, suy luận ra hiện trạng.

Cố Hải Ba nóng lòng, "Cho nên, chúng ta phải chạy tới Thâm Thành ngăn cản mạo nhận sao?”

Cố Vân Khê cười ý vị thâm trường, "Tại sao phải ngăn cản?”

Ba anh em đều ngây ngẩn cả người, "A, có ý gì?”

Cố Vân Khê luôn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, "Mọi người không cảm thấy chuyện này rất hài hước sao? chỉ bằng mấy câu, cùng với một vật nhận thân liền mang người đi, qua loa như vậy?”

Nào có chuyện nhận thân dễ dàng như thế? Dù thế nào cũng phải điều tra một đoạn thời gian, nhiều lần xác nhận, đúng không.

“Em không nói thì khó cảm thấy, nhưng em vừa nói thì quả thật có chút là lạ.” Cố Hải Triều dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.

Đây là chuyện vớ vẩn gì vậy.

Cố Vân Khê rất hiểu rõ lòng người phức táp, càng là nhà có tiền, thì càng hỗn loạn, dù sao muốn tranh cũng không phải một chút tiền lẻ, "Em hoài nghi nước bên trong rất sâu, có ẩn tình khác, chúng ta không nên tùy tiện làm việc, miễn cho rơi vào trong hố.”

Mọi người nghĩ xem, người nhà bỗng nhiên tìm tới, thật sự là chuyện tốt sao? Tại sao mấy chục năm trước lại không quay về tìm?

Cho dù tin tức hai bờ sông không thông, nhưng luôn luôn có biện pháp, sơ hở rất nhiều.

Anh em Cố gia nào từng gặp chuyện như vậy, có chút hoảng, "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”

Cố Vân Khê suy đi nghĩ lại, quyết định xin viện trợ, "Em gọi điện thoại trước.”

HK không phải địa bàn của cô, tay cô không vươn tới dài như vậy, nhưng, có thể vận dụng tài nguyên bên người.

“Tôi tìm Tề Thiệu.” Cô gọi điện thoại, liền trực tiếp nói ra ý muốn.

Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó nói, "Thiệu thiếu gia không có ở đây.”

Không có ở đây? Cố Vân Khê có chút không tin, đây là điện thoại nhà cũ của Tề gia, gần sang năm mới lại không ở nhà, hợp lý sao?

Tâm tư cô khẽ động, "Vậy, tôi tìm Tề lão gia.”

“A? Cô là ai?” Đối phương rõ ràng hoảng sợ.

Thanh âm Cố Vân Khê nhàn nhạt, bộ dáng rất có sức mạnh.

“Tôi họ Cố, tên là Cố Vân Khê, cứ nói tôi rất thích máy ảnh mà Tề lão gia tặng, hiện tại tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ông ấy một chút.”