Đêm giao thừa, gió thổi lạnh lẽo, mùi thức ăn tràn ngập trong đại tạp viện, mặc kệ có tiền hay không, từng nhà đều làm cơm tất niên cho đêm giao thừa.
Mỗi năm một lần, tự nhiên là phong phú nhất.
Cố lão thái chỉ huy con dâu bận bịu tứ phía, cũng chuẩn bị bữa cơm tất niên phong phú.
Hai đứa cháu trai cầm kẹo ở bên ngoài chơi đùa với mất đứa trẻ, nhưng, chỉ chốc lát sau lại thở phì phò chạy trở về.
Cố lão thái quan tâm hỏi, "Gần sang năm mới làm sao vậy?”
Cháu trai lớn của Cố gia chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không vui, "Tất cả mọi người đang khen Cố Hải Triều làm việc phóng khoáng, cháu chỉ nói một câu, trong mắt người ta không có thân thích nghèo như chúng ta, thì bọn họ liền nói, chỉ là không qua lại với nhà chúng ta mà thôi, những người khác đều được tặng quà tết.”
Nói gần nói xa, đều là bảo vệ bốn anh em Cố Hải Triều.
“Còn để cho nhà chúng ta tự kiểm điểm chính mình.” Tiểu tôn tử sắp tức khóc, nó có thể cảm nhận được ánh mắt người lớn nhìn nhà mình đã thay đổi.
Trước kia rất nhiệt tình mặc kệ đi nhà nào cũng giống như nhà mình, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.
Hôm nay, đừng nói ăn, vừa tới cửa đã bị mấy viên kẹo đuổi ra ngoài, nói cái gì mà để cho mấy đứa nhỏ nhà bọn họ chơi ở trong sân.
Khách khí là khách khí, nói chuyện cũng rất dễ nghe, nhưng đã không còn thân thiết như trước, người ta bây giờ phòng ngươi như phòng trộm.
Cả đại tạp viện đang bài xích cả nhà bọn họ! Thật đáng ghét!!
Cố lão thái nghệt mặt ra, Cố Hải Triều tặng cho mỗi nhà một bao kẹo sữa trắng, chỉ là không được cho nhà bọn họ, coi như cắt đứt hoàn toàn quan hệ, không lui tới.
“Một đám nghiệt chướng, thật sự là nuôi không bọn họ.”
Bà có thể đánh đánh mắng mắng anh em Cố Hải Triều, nhưng nếu anh em Cố Hải Triều không tốt với bà thì lại không được, đó chính là bất hiếu.
Bà là người tiêu chuẩn kép như vậy, hơn nữa còn tự cho đó là đúng lý hợp tình.
Chú Cố há miệng cắn lấy một miếng nem rán, lười biếng nói chuyện: “Gần sang năm mới đừng nói chuyện xấu, chúng ta có Tiểu Như, tương lai con bé sẽ trở thành bà chủ nhà giàu, anh em Cố Hải Triều thúc ngựa cũng không sánh nổi.”
Thím Cố lại càng đắc ý, "Đúng vậy, Tiểu Như từ nhỏ đã là mệnh phú quý, chúng ta có con bé cả đời này cũng không cần lo lắng.”
Bây giờ Cố Như còn là một đứa trẻ, chưa làm chủ được, nhưng đời cô trưởng thành, trở thành phu nhân giàu có, tự nhiên có thể giúp đỡ người nhà mẹ đẻ, cả nhà bọn họ có thể ăn ngon uống ngon.
Mặc dù nói như vậy, trong lòng Cố lão thái vẫn không thoải mái, "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy đám anh em Cố Hải Triều được sống tốt.” Bà rất muốn phá đám, nhưng đáng tiếc, mỗi lần đều bị vả mặt, vả bốp bốp.
"Hiện tại tốt chỉ là tạm thời, muốn xem tương lai." Chú Cô cầm một khoản tiền của Ngụy gia, cũng không muốn làm việc, cả ngày ngồi ăn chờ chết, trong lòng vui sướng.
“Cười đến cuối cùng, mới là người thắng lớn.”
Cố lão thái hừ lạnh một tiếng, nhà mình không thoải mái như trước kia, tất cả đều là do mấy anh em Cố Hải Triều làm hại.
Bà nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, người một nhà mới dọn tới, hai nhà cọ xát không ngừng, vì chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà cả ngày ầm ĩ.
“Nhà bên cạnh rõ ràng là thuộc về chúng ta, gia đình này ở nhà chúng ta, còn đối với chúng ta không khách khí như vậy, thật đáng ghét.”
“Quên đi, gần sang năm mới đừng nói chuyện mất hứng.” Nghe con trai khuyên như vậy, Cố lão thái miễn cưỡng tạm thời buông việc này xuống, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ vui chơi giải trí.
Đêm càng lúc càng khuya, tiết mục liên hoan đêm giao thừa trên TV càng lúc càng náo nhiệt, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng vào lúc này, trong viện vang lên một thanh âm xa lạ, "Xin hỏi, nơi này có một hộ gia đình họ Cố đúng hay không?”
Là một người đàn ông mặc âu phục giày da xuất hiện ở đại tạp viện, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò.
Có người rất nhiệt tình chỉ chỉ cửa nhà họ Cố, "Có có có, chính là nhà này.”
Người đàn ông đi tới trước cửa nhà của Cố gia, cửa không khóa, nửa chặt nửa đóng, hắn nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.
Cả nhà đang ngồi ở trên giường xem tiết mục mừng cuối năm, thấy hắn ăn mặc thể diện như vậy, liền khách khách khí khí hỏi, "Ông tới tìm ai?"
Người đàn ông nhìn chung quanh trong phòng, chật chội mà lại hẹp, hoàn cảnh không phải kém bình thường.
"Lão thái thái, có phải nhà mọi người từng thu nhận một đứa trẻ hay không?”
Cố lão thái ngây ngẩn cả người, sắc mặt thay đổi mấy lần, "A, tôi không biết cậu đang nói cái gì?”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn bà: "Ngày 15 tháng 9 năm 49, chính là một ngày này, bà còn nhớ không, tay phải đứa bé đeo một chiếc vòng tay bằng vàng, trên vòng tay có khắc một câu..."
Tuy rằng đã qua mấy chục năm, nhưng, có một số việc vẫn ghi tạc thật sâu trong lòng một số người.
Sắc mặt Cố lão thái dần dần thay đổi, kinh nghi bất định, "Chờ một chút, cậu là ai?"
Thấy bà ta phản ứng như vậy, trong lòng người đàn ông dấy lên một tia hy vọng, "Người nhà đứa bé ủy thác tôi tới tìm người thân, hơn nữa còn đưa đứa bé đi HK đoàn tụ với người nhà.”