Đêm ba mươi, người một nhà mặc áo len mới, áo bông mới, vui vẻ ngồi vây quanh phòng ăn, vừa ăn cơm tất niên phong phú, vừa xem ti vi dạ hội tết âm lịch.
Vì thế, còn cố ý mua một cái TV màu lớn.
Cố Vân Khê mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt do chị gái tự tay đan, hoạt bát xinh đẹp, cô không có hứng thú với tiệc tối, nhưng người trong nhà đặc biệt muốn xem, đây coi như là bù đắp những năm tháng kham khổ trong quá khứ.
Bếp lò ở một bên hầm chè tráng miệng, tản ra mùi thơm mê người.
“Đây mới là cuộc sống em muốn.” Cố Hải Ba ăn no quá, cảm thấy mỹ mãn ăn hoa quả sau bữa cơm, "Ngày này năm trước chúng ta còn phải trải qua trong bệnh viện, lúc đó chúng ta chật vật thê thảm, em gái sốt cao không hạ, hôn mê bất tỉnh.”
Cố Vân Thải khẽ thở dài một hơi, "Đêm hôm đó thật lạnh cũng thật dài, chúng ta mặc quần áo mỏng chống đỡ, trong lòng tràn đầy bàng hoàng cùng thống khổ.”
Mà hiện tại, tất cả mọi người đêug mặc áo bông mới thật dày, ăn no, áo cơm không lo.
Tề Tĩnh và Khương Nghị nghe đến ngây người, quá khứ thảm như vậy sao?
“Ngay lúc đó chúng tôi làm sao cũng không ngờ sẽ có một ngày như vậy.” Cố Hải Triều nhớ lại chuyện cũ, hốc mắt phiếm hồng, "Lại nói tiếp, phải cám ơn em gái, nếu không phải có con bé, chúng tôi còn đang bị đau khổ dày vò.”
Không có cô, sẽ không có ăng ten Teletubbies, tự nhiên là kiếm không được tiền.
Không có tiền, cả nhà chỉ có thể uống gió tây bắc, càng không thể mua đất mua nhà.
Cố Vân Khê nhớ tới chuyện cũ, cũng có chút cảm khái, khi đó bọn họ cùng Cố lão thái bên nhị phòng hoàn toàn quyết liệt, không ai chung đườn.
“Là mọi người cùng nhau phấn đấu đổi lấy cuộc sống mới, phải cảm ơn chúng ta đã từng liều mạng như vậy.”
“A, thiếu chút nữa quên, em có mang quà cho mọi người đây.”
Cô đem lễ vật phát cho mọi người, Khương Nghị cũng có một phần, chỉ có Tề Tĩnh là không có.
Cô chần chừ một chút, hình như không dễ nhìn lắm, thế là bỏ mười đồng vào bao lì xì, mới đưa cho y: “Này, của anh.”
Quên đi, chờ qua năm mới sẽ nghĩ biện pháp đuổi người đi.
Tề Tĩnh có chút thụ sủng nhược kinh, y cho rằng cô rất chán ghét mình.
Cô chuẩn bị cho anh nhỏ mấy quyển sách nhập môn máy tính, toàn tiếng Anh, khảo nghiệm bản lĩnh tiếng Anh rất lớn, nhưng nói như thế nào nhỉ, chỉ có loại sách nguyên văn này mới có thể lấy được nội dung tinh túy.
Bản dịch có một số chi tiết không được tốt lắm.
Cố Hải Ba cảm nhận được áp lực dày đặc, đây là ép cậu bồi dưỡng tiếng Anh sao? “Cảm ơn em gái, chị rất thích.” Cố Vân Thải lật mấy quyển thực đơn, là món Quảng Đông và điểm tâm Quảng Đông, đây là nhờ Tề Thiệu mua được.
Khương Nghị thì nhận được một quyển sách tài chính, gã nhịn không được mà thở dài, thật sự không thích đọc sách.
“Đây là cái gì?” Cố Hải Triều nhìn món quà trong tay, vừa mừng vừa sợ.
“Là máy ảnh, người khác tặng, giờ em đưa nó cho anh.” Cố Vân Khê không dùng máy ảnh, nhưng, Cố Hải Triều nhất định thích.
Đúng vậy, Cố Hải Triều vô cùng vui vẻ, không thể chờ đợi được mà muốn thử xem.
“Ai biết chụp ảnh? Chụp cho cả nhà chúng tôi một tấm ảnh gia đình, lại nói cả nhà chúng tôi chưa từng chụp ảnh.”
“Tôi biết.” Tề Tĩnh chủ động vươn tay,"Mọi người cứ đứng ở đây đi, cười trước ống kính.”
“Nào, cười ên, đừng khẩn trương, tới gần một chút.”
Cố Vân Khê và Cố Hải Ba đứng ở chính giữa, Cố Hải Triều và Cố Vân Thái đứng ở hai bên, người một nhà đồng loạt ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn nhất về phía ống kính.
“Krắc” tấm ảnh gia đình đầu tiên của Cố gia đã được hoàn thành.
Tấm ảnh gia đình này mấy chục năm sau sẽ bùng nổ toàn mạng, trở thành tác phẩm thần đỉnh cao trong lòng vô số cư dân mạng.
Thời niên thiếu của bốn vị đại lão, đều được ghi chép lại.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên vào đêm giao thừa, còn gõ gấp như vậy.
Mọi người theo bản năng khẩn trương lên, đồng loạt nhìn qua.
Cố Hải Triều đi qua mở cửa, vừa nhìn chằm chằm, hóa ra là người quen: “Kế Phi, đêm hôm khuya khoắt sao lại tới đây? Xảy ra chuyện gì?”
Phương Kế Phi chạy thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, thở không ra hơi, "Vừa rồi... có người đến đại tạp viện tìm Cố lão thái, nói là muốn gặp đứa bé năm đó, xem ra lai lịch của đối phương không nhỏ."
“Cái gì?” Cố Hải Triều nhất thời không kịp phản ứng.
"Đứa bé kia..." Phương Kế Phi gấp gáp giậm chân, mặt nghẹn đỏ lên, "Nói là, đứa bé năm đó nhờ Cố lão thái nuôi dưỡng..."
Hắn nói thất linh bát lạc, tất cả mọi người đều mờ mịt, rốt cuộc đang nói cái gì? Đứa bé ở đâu ra? Cố lão thái khi nào thì nuôi nấng đứa nhỏ?
Trong đầu Cố Vân Khê chợt lóe linh quang, "Người ta tới nhận người thân? Năm đó đứa bé kia...... Em nghi là cha ruột của chúng ta?”
Cô vẫn hoài nghi Cố lão thái không phải ruột thịt, nếu không tại sao lại thiên vị thành như vậy?
Tuy nhiên từ đầu đến cuối không tìm được chứng cứ, việc này liền kéo dài xuống......