Chương 9: Đã từng Cấm Khu? Cố Thổ?
“Vong An Chi Địa?” Cố Trường Sinh thắc mắc bốn chữ này có ý nghĩa gì thì nghĩ tới địa phương quỷ quái này có tới hàng ngàn hàng vạn mà tính ngôi mộ, giống như đáp án ở ngay trước mặt. . .
Bất quá có một nghi vấn lớn làm hắn không thể nào hiểu rõ, rõ ràng bên trong Vong An Chi Địa là một mảnh yên bình, cũng không có thứ quỷ gì tác oai tác quái. . .Trừ thứ quỷ trong nhà gỗ ra. . .
Khu vực bên trong nếu tính là nơi an toàn thì vị trí hắn đang đứng có thể xem là núi đao biển lửa, bốn bề đều là nguy hiểm.
Hắn có cảm giác nếu không phải có Yến Hành Vũ ở bên, chỉ sợ lấy người bình thường thân phận đi vào đã bị mấy thứ đồ vật sau lưng chia ăn.
Có thắc mắc là hỏi, Cố Trường Sinh hoàn toàn thể hiện rõ cái đạo lý này: “Yến Đại Nhân, không phải tiểu nhân nhiều chuyện, nhưng thành thật có thể hỏi một câu được không? Tại sao ở bên trong cùng bên ngoài lại khác biệt nhiều như vậy? Không phải cùng là Vong An Chi Địa, bất quá nơi này đơn giản phải nói là cách biệt một trời một vực. . .”
Yến Hành Vũ cũng không có tức giận, ngược lại còn tỏa ra rất điềm đạm như thể giáo viên dạy học sinh đối với bất kì câu hỏi nào cũng không tỏa ra khó chịu mà trả lời: “Vong An Chi Địa vốn là một Cấm Khu do Quỷ Dị tạo thành, thực chất trước đây bên trong cũng không lộ ra yên bình như vậy, thậm chí cái tên Vong An Chi Địa cũng là cách đây mấy trăm năm mới được lập. . .”
“Cố Thổ mới là cái tên thực sự của nó!”
“Cố Thổ?” Cố Trường Sinh khóe môi lại run, hắn họ Cố, có cần trùng hợp vậy không?
Yến Hành Vũ liếc hắn, ánh mắt hiện vẻ tươi cười nói: “Cố Thổ chi hương, n·gười c·hết đều muốn về.”
“Cái tên này đích thị không sai, nhìn xem số lượng ngôi mộ nơi này cũng đủ hiểu năm xưa Cố Thổ là nổi danh như thế nào, đáng tiếc ta không sinh ra vào thời đại đó, bằng không liền nhìn được phong mang của nơi này!” Yến Hành Vũ nuối tiếc thở dài.
Cố Trường Sinh sắc mặt cứng lại, Yến Hành Vũ tuy nói không nhiều nhưng hắn lại thấy sợ, có loại bất an sợ bóng sợ gió, cảm giác dưới đất một giây sau liền đổ sụp chôn sống bản thân. . .
Hắn cảm thấy hỏi Yến Hành Vũ là một loại sai lầm, lão ca này tâm rất hư, tuy nói không nhiều nhưng luôn cố ý dọa người.
“Còn về câu hỏi của ngươi trước đó, ta cũng hỏi một câu đi, ngươi có chắc nơi này là Vong An Chi Địa không?” Yến Hành Vũ quỷ dị nhìn hắn, có một loại cảm giác âm trầm đáng sợ làm Cố Trường Sinh không khỏi lùi về sau nửa bước.
Hắn nuốt nước bọt, giọng điệu run run nói: “Ý. . . Ý ngài là. . .Cố. . .Cố Thổ?”
“Đoán không sai.” Yến Hành Vũ có chút hài lòng liếc hắn một cái, Cố Trường Sinh nghẹn họng nói không nên lời.
Vong An Chi Địa là một Cấm Khu đã qua khống chế cũng đã nguy hiểm như vậy rồi, chỉ sợ chân chính Cấm Khu càng thêm đáng sợ, chí ít hàng vạn ngôi mộ nơi này có thể xem như tấm gương để Cố Trường Sinh noi theo. . .
“Không cần sợ, Cố Thố thực chất đã bị khống chế từ lâu, chỉ còn sót lại vài cái địa phương nhỏ không nhận quản khống như nơi này mà thôi, với lại không phải ngươi cũng từ một cái Cấm Khu đi ra sao? Có gì mà phải sợ?”
“Tê!! Đừng nói với ta là. . .” Cố Trường Sinh trợn tròn mắt, khí lạnh xông lên đầu làm não bộ hắn tê dại, một ý nghĩ điên rồ làm hắn muốn phát khóc.
Yến Hành Vũ tuy che mặt nhưng có thể thấy hắn đang mỉm cười: “Nghe đồn trên đời có một con phố, mở ra không phải dành cho người, nếu người sống vô tình lạc vào, cơ hồ không thể sống sót rời đi, nếu thoát đi con phố cũng chưa chắc là người.”
Nhìn gương mặt như táo bón của Cố Trường Sinh, Yến Hành Vũ mỉm cười xoa xoa đầu hắn: “Không cần phải sợ, ngươi chỉ vừa mới bước vào Phố Cổ, thậm chí là ngoại vi cũng chưa tính! Đồng thời mạng lớn không có gặp phải Quỷ Dị, bằng không cũng không nhặt về một cái mạng mà đứng ở nơi này! Haha!”
Cố Trường Sinh tái mặt, hắn kém chút liền đi vào trong, bây giờ Yến Hành Vũ càng nói Cố Trường Sinh càng có loại cảm giác bản thân là tên ngu, vác đá tự đè chân. . .
Với lại mạng lớn trong miệng Yến Hành Vũ giống như mũi tên đâm vào tim hắn, rất đau, rất rát. . .
Bản thân còn có 2 năm, không, phải là một năm rưỡi để sống, bây giờ trong miệng Yến Hành Vũ là mạng lớn, ngược lại có cảm giác như thể bị người thẳng tay đánh mặt.
Đương nhiên hắn cũng rõ, nếu là người bình thường thì đã được nhặt xác từ lâu, cũng không có ai ‘may mắn’ giống hắn nhặt về được 2 năm để sống.
Cả hai lại lâm vào yên lặng, người đi thì cứ đi, không ai nói gì.
Không được bao lâu, treo ở trên không nhãn cầu cũng biến mất, Cố Trường Sinh có loại cảm giác tai qua nạn khỏi, không khỏi thở dài một hơi.
Trong suốt đường đi tuy có Yến Hành Vũ bên cạnh bảo hộ nhưng hắn vẫn lo lắng không ít, nói thế nào thì ở một nơi tràn đầy không biết cùng tà dị vẫn không khỏi để con người ta sinh ra vô tri lo sợ.
Thoát ra khỏi Vong An Chi Địa, không còn mồ mả, không còn cảm giác đè nén, Cố Trường Sinh có loại xúc động muốn thét lên phát tiết toàn bộ mệt mỏi trong người.
Thời gian ở trong Vong An Chi Địa không dài, thậm chí một ngày cũng không tính, nhưng Cố Trường Sinh có xúc động như thể Tôn Hầu Tử thoát khốn Ngũ Chỉ Sơn.
Hắn bắt đầu hít lấy hít để không khí chung quanh, thậm chí kém chút cúi xuống ngửi mùi đất. . .
Cố Trường Sinh bây giờ bộ dáng giống như người nghiện thuốc lá lâu năm vô tình hút lại, như say như mê bộ dáng vô cùng điên cuồng.
Cũng không trách hắn, từ Vong An Chi Địa đi ra, nếu không phải tinh thần vững vàng một xíu, chỉ sợ đã trốn ở trong phòng một hai tháng để bình phục tâm tình.
Bầu không khí âm trầm tràn đầy tử khí đặc thù của Vong An Chi Địa không phải dành cho người sống, nếu ở lâu thì trạng thái tinh thần sẽ luôn bị đè nén, sớm muộn cũng thành tên điên.
Ví dụ điển hình nhất hiện tại là Cố Trường Sinh, hắn ở trong đó không được một ngày, nhưng tinh thần đã có dấu hiệu rả rời, vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ vẫn còn trong trạng thái nửa thực nửa giả, có loại giác ngộ của người sống sót sau đại nạn. . .
“Cố Trường Sinh. . .” Yến Hành Vũ vừa đi vừa nói.
Cố Trường Sinh lại như chuột gặp mèo, cảnh giác nhìn hắn.
Qua đoạn thời gian ngắn ngủi ở chung, hắn đã hoàn toàn làm rõ Yến Hành Vũ bộ mặt thật.
Lão ca này tuy bề ngoài ít nói, nhưng một khi đã nói rồi thì sẽ cố gắng gài thêm mấy tình tiết đáng sợ làm người nhọc lòng, cơ hồ lời từ miệng hắn đi ra không có câu nào tốt đẹp cho tâm hồn trẻ nhỏ, tâm cực kỳ hư!
Bất quá biết thì biết, nhưng Yến Hành Vũ vẫn tính là cấp trên của bản thân, Cố Trường Sinh gượng cười nói: “Yến Đại Nhân mời nói.”
“. . .Ngươi tin vào cố sự không. . .” Yến Hành Vũ không biết vì sao ánh mắt trở nên lăng liệt sắc bén, chỉ một cái liếc nhìn đã làm Cố Trường Sinh căng thẳng, không khỏi thẳng sống lưng lên.
Cúi đầu suy tư, một lúc lâu mới trả lời: “Yến Đại Nhân, cố sự là cố sự, truyện xưa được người thêu dệt lại truyền qua từng đời, tính chân thật giống như cũng không phải rất cao?”
Yến Hành Vũ đạt được đáp án, cũng không có giận dữ hay vui vẻ, sắc mặt bình tĩnh như hồ nước không một tí sóng gợn: “Đích thực không sai, truyện xưa được thêu dệt một cách hư cấu, mờ ảo, tất cả chỉ là tưởng tượng đẹp đẽ để thoát đi cái hiện thực tăm tối mà thôi. . .”
“Yến Đại Nhân. . .” Cố Trường Sinh nhíu mày, lời của Yến Hành Vũ giống như nói nhăng nói cuội hoàn toàn không có một ý nghĩa nào, nhưng hắn ẩn ẩn lại sợ hãi những câu nói này.
“Cố Trường Sinh, ngươi có nghe qua Chu Kinh Thiêu Ma Sự chưa?”
Cố Trường Sinh gật đầu.
Chu Kinh Thiêu Ma Sự cơ hồ là câu truyện dân gian được truyền rộng khắp Tấn Quốc, cơ hồ là không ai không biết.