Chương 8: Vong An Chi Địa
Nằm ở dưới đất thở phì phò, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể vẫn còn tỏa ra nhiệt khí Cố Trường Sinh vươn người đứng dậy, nắm trong tay Thiêu Thân Pháp, tuy trong đầu đã có một bản toàn vẹn hơn, nhưng mà vẫn phải làm ra một bộ hình thức cho người khác nhìn, bằng không hỏi hắn Thiêu Thân Pháp từ đâu mà ra, Cố Trường Sinh cũng không có cách trả lời.
“Bây giờ làm sao rời đi?” Cố Trường Sinh nhíu mày, trong lòng có chút hỏng bét, đáng lẽ ra phải hỏi Đồng Lão cùng Yến Hành Vũ cách thức rời đi, bây giờ rất tốt, đi vào nhưng không biết cách đi ra.
“Chẳng lẽ đi ngược lại?” Sắc mặt hắn biến tối sầm, trong thông đạo âm lãnh tối đen như mực để đi vào Đạo Thuật Lâu có chứa một sinh vật khủng bố, nghĩ tới trước đó không lâu bản thân còn bị thứ đó rượt đuổi, cộng thêm hướng đi, chỉ sợ quay lại không được bao lâu cả hai sẽ chạm mặt.
Với lại bộ dạng của thứ quỷ đó có vẻ không hiếu khách mấy, gặp mặt không vả c·hết hắn đã là rất may mắn rồi. . .
Ngay lúc Cố Trường Sinh có ý định rút lui nhưng không biết làm gì, trước ngực của hắn kiện Lệnh Bài mà Yến Hành Vũ giao cho bỗng nhiên phát ra quang mang, quang mang ngày một càng lớn, nháy mắt đã che kín tầm nhìn làm Cố Trường Sinh không thể không dùng cánh tay che lại hai mắt.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, dưới chân mặt đất bỗng nhiên tiêu thất, cả thân thể giống như mất đi trọng tâm, trời đất đảo lộn, Cố Trường Sinh có xúc động muốn t·rào n·gược d·ạ d·ày mà té xuống đất.
“Ọe! Cái quỷ gì! Ọe!” Hắn nhịn không được liên tục nôn khan, hai mắt thì cứ cảm giác như xung quanh đang xoay vòng vòng, vặn vẹo thành một đoàn.
Sắc mặt Cố Trường Sinh trắng bệch hiện ra vẻ không khỏe, tình huống xảy ra quá đột nhiên, chưa kịp phản ứng đã dịch chuyển hắn ra ngoài, cảm giác quả thật không được tốt lắm.
Không giống lúc vào, phương thức rời đi của nơi này có thể nói là t·hảm h·ọa!
Cố Trường Sinh cảm giác bản thân nôn hết cả mật ra thì mới thấy khỏe hơn, hoài nghi đánh giá xung quanh thì phát hiện cách hắn tầm 10 bước chân Yến Hành Vũ đang đứng nhìn bản thân.
Xem xét dưới đất bãi bầy nhầy, Cố Trường Sinh cười khan chắp tay: “Yến Đại Nhân, ta lựa chọn xong!”
“Ân!” Yến Hành Vũ gật đầu, không nói gì nhiều chỉ từ trong ngực lấy ra một chiếc bình thủy tinh ném cho hắn.
Cố Trường Sinh tiếp nhận, hoài nghi đánh giá đồ vật bên trong bình thủy tinh, đen thui như mực lại tròn vo một cục, kích cỡ tầm một đốt tay để tính, không biết thực hư ra sao, hắn cũng chỉ đành xem như một loại đan dược để đối đãi, ngay khi hắn vừa xoay qua định hỏi thăm Yến Hành Vũ thì đột nhiên cảm thấy bình thủy tinh trong tay không ổn định, giống như thể có sinh vật sống trốn ở bên trong đang không ngừng va vào thành bình nhằm chạy trốn.
Lực lượng không hề nhỏ, Cố Trường Sinh tay cầm không ổn định, bình thủy tinh từ tay rơi xuống.
Đan dược từ bên trong rớt ra ngoài, Cố Trường Sinh vừa định nhặt lại thì thấy vốn dĩ đen như mực bề mặt giống như chớp động, dụi dụi mắt, hắn không tin tà vươn tay định lại một lần nữa nhặt lên.
Nắm ở trong tay, băng băng lãnh lãnh như một khối băng, đột nhiên ‘đan dược’ lớp màu đen bọc bên ngoài tróc ra, để lộ ra dữ tợn con mắt, cả con mắt hiện màu đỏ thẫm, giống như mới từ hóc mắt móc ra.
Cố Trường Sinh khóe miệng đánh run, nhịn không được kém chút ném bay nhãn cầu ra xa, bất quá vẫn rất có tiết chế, quay lại hỏi Yến Hành Vũ: “Yến Đại Nhân, thứ này thật sự ăn được sao?”
Yến Hành Vũ nhặt lên một chiếc nhãn cầu, nhét lại vào trong bình nói: “Đây là mắt của Dị Thú, thứ này ăn vào tuy không c·hết nhưng mùi hương không phải rất thơm ngon, đối với ngươi dạng này người mới tu luyện, vật này chính là thiên tài địa bảo, tăng tốc Dị Điểm hình thành.”
“Dị Thú?”
“Là Yêu Thú bị Quỷ Dị cảm nhiễm, bên trong quyển sách ta giao cho có viết.” Yến Hành Vũ mặt không biến sắc nói, hắn giống như cũng không muốn nói chuyện.
Cố Trường Sinh gật đầu, có chút kinh dị nhìn bình thủy tinh, hắn không rõ Dị Thú rốt cuộc là gì, nhưng riêng con mắt thôi mà đã tà dị như vậy, chỉ sợ so Dị Thú càng cao một bậc Quỷ Dị cũng không kém vào đâu.
Thở dài một tiếng, Cố Trường Sinh nhét bình thủy tinh vào túi áo, đồng thời lấy ra Lệnh Bài ý định giao trả Yến Hành Vũ.
“Thứ này là của ngươi, không cần giao trả.” Yến Hành Vũ lắc đầu nói.
Cố Trường Sinh khóe miệng khẽ run, nhưng nhìn chữ Cấm khắc trên Lệnh Bài, hắn hiểu được vật này chỉ sợ là vật tượng trưng cho thân phận của Cấm Vệ.
Trên trời minh nguyệt vẫn giơ cao, như thể từ lúc đi vào tới giờ chỉ mới thoáng quá, nhưng Cố Trường Sinh chắc chắn ngoại giới chỉ sợ đã là nửa đêm, còn nơi này khả năng cao bộ dáng vẫn luôn như vậy đi?
Yến Hành Vũ thấy cũng không còn sớm, liền dẫn theo Cố Trường Sinh rời đi.
Gặp t·hi t·hể vẫn còn treo ở trên không, bộ dáng vẫn y nguyên khi mới gặp, Cố Trường Sinh không khỏi hỏi: “Yến Đại Nhân, Đồng Lão. . .Là người sao?”
Yến Hành Vũ ánh mắt có chút quái dị, như cười như không cười nhìn gương mặt trên bụng t·hi t·hể nói: “Hắn là người, nhưng thứ kia không phải. . .”
Cố Trường Sinh lại tê da đầu, lão ca ngươi là đang kể truyện ma sao? Có cần âm trầm như vậy không?
“Khặc! Yến tiểu tử ngươi đang nói xấu ta cái gì?” Đột nhiên Đồng Lão mở mắt ra, cười quái dị nhìn hai người.
Cố Trường Sinh cảm giác như có gió lạnh thổi qua, hai bên đường càng là âm u mồ mả, nếu không phải bên cạnh có vị đại lão, hắn từ lâu đã sớm chạy khỏi nơi quỷ quái này.
“Không có gì. . .” Yến Hành Vũ xoay đầu không nói chuyện, tiếp tục bước đi giống như không hề để ý Đồng Lão.
“Hắc hắc! Bên cạnh ngươi tiểu hỏa tử chọn Đạo Thuật không tệ, thế mà dám chọn Thiêu Thân môn Đạo Thuật đó! Khặc, thứ này tặng cho ngươi!” Đồng Lão đột ngột cười nói, miệng phun ra tiên huyết, bất quá bay trên không trung lại kết thành thủy tinh, Cố Trường Sinh không dám chậm trễ, dùng hai tay tiếp lấy.
Trong tay hắn nắm ba viên máu tươi kết thành tinh thể, tinh thể đen nhánh như mực, lại tỏa ra mùi tanh thối của máu tươi, giống như máu tươi phơi ở ngoài trời lâu ngày trở nên khô cứng.
“Ách! Đa tạ Đồng Lão!” Cố Trường Sinh chắp tay vái tạ, Đồng Lão chỉ cười khặc khặc không đáp rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.
Quả nhiên tính tình kỳ lạ. . .
Cố Trường Sinh nghĩ thầm trong lòng, nhanh chóng chạy theo Yến Hành Vũ.
Đợi hắn đi ra xa, Đồng Lão lại mở mắt ra, bất đắc dĩ chép miệng: “Chậc! Hậu bối bây giờ đều thích tìm đường c·hết như vậy sao? Thiêu Thân Pháp cũng không dễ luyện, làm không tốt lại giống như Văn Quốc khu cấm khu kia. . .Hi vọng hắn có tiết chế một chút.”
Ngáp một tiếng, Đồng Lão lại bắt đầu ngủ say.
Cố Trường Sinh đuổi theo Yến Hành Vũ, đi được một đoạn đường thì hắn như cảm nhận thấy điều gì đó, vừa xoay ra sau, con đường mòn sau lưng biến mất không thấy tăm tích, thay vào đó là một vùng tăm tối, tuy có chút khó nhìn nhưng Cố Trường Sinh vẫn thấy bóng dáng vài người đứng ở bên trong, bọn hắn như mới vừa từ dưới đất leo lên, thân thể dính đầy bùn đất, đôi mắt mang theo tĩnh mịch nhìn về Cố Trường Sinh.
Làm hắn nổi da gà là những người này nhìn qua như là n·gười c·hết, làn da trắng bệt vài chỗ đã hư thối nhưng bọn hắn vẫn di chuyển như người bình thường! Mục tiêu rất rõ ràng, là vị trí của Cố Trường Sinh!
Âm phủ! Họa tiết toàn là âm phủ!
Cố Trường Sinh thầm mắng một tiếng, không hề có chút do dự co giò lên chạy.
May mắn những người này tốc độ không quá nhanh, Cố Trường Sinh rất nhanh liền cắt đuôi bọn hắn.
Đến bên cạnh Yến Hành Vũ, Cố Trường Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút vẫn nhịn không được tò mò trong lòng nói: “Yến Đại Nhân, nơi này thật ra là đâu? Dáng vẻ giống như cũng không phải rất an toàn. . .”
Yến Hành Vũ lần này phá lệ nhìn hắn nhiều một lần, chỉ ở trên trời.
Cố Trường Sinh đi theo nhìn lại, hai mắt đồng tử co rút, không ngừng có mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy ra, hắn miệng đắng lưỡi khô: “Cái này. . .Sao có thể?!”
Vốn dĩ mặt trăng treo trên không đã mất tăm m·ất t·ích, thay vào đó một chiếc nhãn cầu to bự lại vừng vàng đáp ở không trung, con mắt tràn đầy một loại âm u tử khí, đồng tử xám xịt như của n·gười c·hết, bất quá ẩn ẩn có thể thấy nó run động, thỉnh thoảng ngó nghiêng trái phải nhìn y như một con mắt bình thường.
Cảnh tượng quái dị không phải Cố Trường Sinh chưa từng thấy qua, nhưng đây có thể nói là từ trước tới giờ một lần rung động nhất! Trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, chỉ sợ đây là thứ khủng bố nhất hắn từng thấy qua đi!
Hắn cũng không dám nhìn nhiều, tránh cho con mắt phát hiện ra bản thân.
Trái với vẻ hoảng sợ của Cố Trường Sinh, Yến Hành Vũ lại tỏa ra quen thuộc hơn rất nhiều, bình tĩnh nói ra đáp án: “Nơi này là Vong An Chi Địa. . .”